Cậu kiềm chế một chút Tên gốc: 你克制一点 Tác giả: Tùng Tử Trà Thể loại: Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung tình. Editor: Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang (wattpad DauTayNho9x), Mèo (wp nhacuatrangne) Tình trạng: Hoàn (58 chương + 3 phiên ngoại) ------------- Văn án (Dâu, Ling, Tiên,… Read(62) Bà nội, truyện bà đang theo có chương mới kìa, stories [Đam mỹ/Edit] Bị bắt trở thành mục tiêu số một của nhân vật phản diện of Caud Doanh Chính vẫn còn chút lý trí, cậu cố gắng đẩy người kia ra nhưng không thành, những tiếng rên rỉ nhỏ vụn rơi vào tai hắn như một chất kích thích. Mà thiệt cho Doanh Chính, hắn có đủ kiên nhẫn để chơi đùa cho đến khi cậu hoàn toàn bị dục vọng chi phối. Chia tay rồi thì mọi chuyện là quá khứ. Cho nên tình yêu và thời gian không có liên quan với nhau. Tử Nhan à, con người cậu không cần sống khổ sở như vậy. Yêu cầu với chính mình thấp một chút, vì bản thân nghĩ nhiều một chút đi. Đầu giường anh có một ấm nước nhỏ, nhấn một cái là nước có thể đun sôi ngay, nhưng anh sờ soạng nửa ngày cũng không chạm được vào ấm nước. Ngược lại, tay lại bị người nào đó giữ lấy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay. cash. Tuy rằng Đoàn Chấp dọn vào nhà Quý Thư Ngôn ở nhưng hắn cũng không hề rảnh rỗi. Trường học đang vào kỳ nghỉ đông, phòng làm việc cũng không mở, nhưng hắn vẫn phải làm dự án cùng những người Thư Ngôn không hiểu về dự án này cho lắm, mỗi lần thấy hắn mệt mỏi trở về từ bên ngoài, khiến anh cũng có chút đau lòng, ngoài miệng không nói nhưng lại đi làm thêm mấy món hoành thánh, măng tây, thịt bò áp chảo mà Đoàn Chấp Viên cũng nhìn thấy được Đoàn Chấp bận rộn. Cậu ngồi trên sô pha bóc hạt dẻ cười, nhìn Đoàn Chấp mặc quần áo thường ngày đúng giờ lại ra ngoài làm việc, cậu thầm so sánh với chính nhiệt huyết của học bá khó có khi tro tàn lại cháy, cân nhắc hỏi cậu mình "Có phải con cũng nên tìm một chỗ thực tập không?"Cậu nghĩ, đều đã 20 tuổi như Đoàn Chấp, nhưng Đoàn Chấp không còn dùng tiền trong nhà gửi nữa mà cậu thì vẫn được cậu mình chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng, mặt cậu có chút xấu hổ đỏ ra Quý Thư Ngôn cũng không để ý tới chuyện này, lật trang sách trên tay "Cháu không cần cảm thấy người khác đang làm việc gì, thì cháu cũng nhất định phải làm. Cậu hi vọng cháu có thể làm những gì mình thích, nếu cháu có mục tiêu, muốn đi công ty nào thực tập thì đi. Nhưng nếu tạm thời chưa nghĩ ra, thì ở nhà chơi cũng không sao cả."Anh thật sự đã nghĩ như là phụ huynh của Quý Viên, chăm chỉ làm việc đến tận bây giờ bởi vì muốn để Quý Viên không có bất kỳ ràng buộc nào và có thể chọn con đường mà mình muốn đi. Nếu Quý Viên không muốn nỗ lực, chỉ muốn trở thành một con cá muối hạnh phúc, anh cũng thấy không sao vì cả cuộc đời này, có được hạnh phúc mới là điều khó khăn Viên cười hắc hắc, rồi lại cọ đến bên cạnh cậu mình, được tiện nghi còn khoe mẽ "Vậy tại sao cậu lại không khuyên Đoàn Chấp?"Bàn tay đang nắm sách của Quý Thư Ngôn hơi khựng lại. Anh không phải không muốn khuyên mà là anh khuyên không được."So với cháu thì tâm tư Đoàn Chấp lại khác." Anh nhẹ giọng nói, "Cậu ấy và cháu lớn lên trong môi trường khác nhau, tính cách cũng khác, hạnh phúc và sự hài lòng thoả mãn cũng khác nhau nốt."Quý Viên không hiểu, mắt trông mong hỏi "Là sao ạ?"Quý Thư Ngôn lại không nói, chỉ vỗ vỗ đầu nhanh kỳ nghỉ đông đã trôi qua được một hạng mục ở nơi làm việc của Đoàn Chấp cuối cùng cũng hoàn thành, Quý Viên cũng tìm được một lớp học vẽ tranh, mỗi ngày đều ở nhà sáng tác, còn muốn treo kiệt tác của mình lên khắp tường. Mắt thấy chỉ còn cách giao thừa một tuần nữa, Quý Thư Ngôn xin nghỉ phép dẫn Quý Viên và Đoàn Chấp ra ngoài mua đồ mừng năm hương vị ngày Tết không còn đậm đà như xưa nhưng trên các con phố vẫn có không khí mua sắm của ngày tết, siêu thị cũng bày bán câu đối xuân, còn có một số đèn lồng nhỏ, tròn trịa, đỏ bừng, treo ở trên giá cũng rất đáng kia Đoàn Chấp chưa từng mua đồ Tết bao giờ cả, đứng ở siêu thị cũng không biết nên bắt đầu từ Thư Ngôn đặt một vài túi quà vào giỏ hàng, chuẩn bị phân phát cho con của đồng nghiệp, anh hỏi Đoàn Chấp "Những ngày Tết trước đây em thường trải qua thế nào?"Đoàn Chấp nhớ lại "Tất cả mọi chuyện đều có người chuẩn bị sẵn, đồ ăn thì có đầu bếp phụ trách, đêm giao thừa họ hàng gần sẽ đến nhà của em, cả gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm, còn lại cũng không có gì đặc sắc cả."Quý Viên nói, "Nghe cũng rất náo nhiệt."Đoàn Chấp kéo kéo khóe miệng, không nói nói náo nhiệt, cũng thật sự rất náo nhiệt, trong nhà toàn là người. Ngoại trừ ông nội và cô là người thân thiết, còn lại những người khác đều lịch sự khách sáo nói đôi ba câu, trong tối ngoài sáng so đấu với trường hợp này hắn đều không có kiên nhẫn, nhưng là cháu trai được cưng chiều nhất của ông nội nên hắn phải đóng đinh ở đó như một linh vật. Nhưng năm nay thì tốt rồi, có làm linh vật cũng không tới lượt hắn làm. Đoàn Chấp xoay cái đèn lồng nhỏ một vòng, lông mi rũ xuống, sườn mặt có chút cô đơn, nhưng khi hắn vừa nhấc mắt đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cười tủm tỉm bỏ một hộp Toffee Balls vào trong giỏ Quý Thư Ngôn lại chú ý tới sự thất thường vừa rồi của hắn, chỉ là anh không vạch trần mà thôi. Anh lấy thêm mấy túi đồ ăn vặt Đoàn Chấp thích ăn, hỏi Đoàn Chấp, "Em tới lựa mấy cái song cửa sổ đi, để về nhà còn dán trên tường."Đoàn Chấp nhìn theo tầm mắt của Quý Thư đúng là chưa từng làm mấy việc này và cũng chưa bao giờ đến lượt hắn phải lựa chọn cái thứ nhỏ nhặt này cả."Lấy cái này đi, hỉ thước bay lượn." Hắn chọn mấy cái, "Còn có cái này, hàng năm đều dư giả."Quý Thư Ngôn ra hiệu bỏ nó vào trong giỏ lúc sau khi thì Quý Thư Ngôn bảo Đoàn Chấp đi mua gia vị lẩu, khi thì kêu hắn đi tìm loại lạp xưởng mà anh thích, sai đến mức Đoàn Chấp xoay vòng cả Quý Viên cũng nhìn ra "Cậu, sao cậu sai anh Đoàn đi nhiều quá vậy?"Cái này chẳng lẽ là tình thú gì sao?Quý Thư Ngôn cúi đầu xem chocolate, "Tìm cho em ấy chút việc để làm, cho bớt suy nghĩ lung tung."Cũng may Đoàn Chấp cũng thấy sai vặt đến xoay vòng vòng còn rất vui vẻ, cho đến khi tính tiền xong, hắn cầm hết đồ ăn vặt trên tay Quý Thư Ngôn chỉ chừa lại cho anh một hộp bánh kem. Quý Viên chạy theo phía sau trên tay còn xách một bịch lớn đồ ăn đông lạnh, trơ mắt nhìn cậu mình đút cho Đoàn Chấp một miếng có mình cậu, không ai thèm quan tâm!Giống như một người xách đồ lẽo đẽo đi theo đằng là chỗ tốt của việc yêu đương sao? Vẻ mặt cậu mờ mịt nhìn đống đồ trên tay mình, lần đầu tiên cảm nhận được chỗ tốt của việc có bạn khi mua sắm xong, ba người trực tiếp về nhà. Vốn dĩ dự định ăn cơm bên ngoài nhưng hiện tại đã gần kề ngày tết khắp nơi đều đông người, cãi cọ ầm ĩ, lái xe vòng một vòng bọn họ quyết định trở về nhà, tình nguyện ăn hoành thánh măng tây do dì quản gia quản gia chỉ làm nhân còn việc gói bánh để bọn họ tự làm. Ba người cùng nhau vào phòng bếp gói hoành thánh. Quý Thư Ngôn gói đẹp nhất, người cầm dao giải phẫu có khác hoành thánh giống như copy paste vậy, giống nhau như đúc. Còn Đoàn Chấp v Quý Viên thì cẩu thả hơn nhiều, có thể ăn là xong cơm chiều, bọn họ sắp xếp những món hàng Tết vừa mua được, ngoài sân còn muốn treo đèn lồng và dán song cửa sổ. Vào thời điểm này của mọi năm, Quý Thư Ngôn là chủ lực, còn năm nay thì đến lượt Đoàn Chấp. Hai cậu cháu đứng ở trong sân ra sức chỉ huy."Hướng sang trái một chút." Quý Thư Ngôn nói, "Đừng hướng lên trên, dừng ở chỗ đó là được rồi."Đoàn Chấp dán xong, lui về phía sau vài bước, thưởng thức thành quả lao động của chính mình, rất đắc ý "Em cảm thấy em dán khá đẹp đó."Nói cứ như song cửa sổ này là hắn cắt Thư Ngôn buồn cười liếc hắn một cái, đưa một cái đèn lồng khác cho hắn "Treo đèn lồng đi, anh với Quý Viên phụ trách bên trái, em phụ trách bên phải, treo xong mới được nghỉ."Trước kia Quý Viên thích nhất là treo đèn bộ sân vườn trở nên rực rỡ sắc đỏ, tuy kém thanh nhã một chút nhưng tràn đầy không khí tươi mới, luôn khiến người ta cảm thấy ngày tháng phồn hoa. Quý Viên vừa treo đèn lồng vừa hỏi Quý Thư Ngôn "Cậu ơi, năm nay anh Đoàn ở nhà chúng ta đón Tết luôn hay sao?"Cậu hỏi xong lại sợ cậu mình hiểu lầm, vội vàng giải thích nói "Không phải cháu không vui, cháu rất vui là đằng khác, chỉ là cậu ấy không về nhà sao? Khi chúng ta về nhà ông bà thì cậu ấy phải làm sao bây giờ?"Mỗi năm vào đêm giao thừa Quý Thư Ngôn đều đưa cậu về quê, hiện tại ông ngoại bà ngoại đang ở chỗ đó, mãi đến hết mùng 5 Tết mới quay về thành phố. Năm nay cùng Đoàn Chấp vượt qua nghỉ đông, cậu cũng rất vui. Nhưng chỗ ông bà ngoại lại không thể không ra Quý Thư Ngôn cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này. Mỗi ngày Đoàn Chấp đều ở cùng một chỗ với anh, kỳ thật anh cũng có để tâm, mắt thấy cửa ải cuối đến gần anh cũng không nghe thấy người nhà Đoàn Chấp gọi điện tới. Mà Đoàn Chấp cũng chưa nói muốn về nhà vào đêm giao treo cái đèn lồng nhỏ lên trên cây tùng "Lát nữa cậu sẽ hỏi Đoàn Chấp xem có muốn về cùng hay không. Còn bên chỗ ông bà ngoại của cháu cậu sẽ giải quyết"Quý Viên nghe xong sắc mặt có chút vặn vẹo. Cậu của cậu kiên quyết như nào cậu cũng đã lĩnh giáo qua rồi. Cậu chỉ có thể ẩn ý nhắc nhở "Tuổi của ông bà ngoại cũng lớn rồi."Quý Thư Ngôn lại cười khẽ một tiếng. Anh nghĩ Quý Viên quá coi thường sức chịu đựng của ba mẹ anh, năm đó khi anh mới hai mấy tuổi đã nói mình không muốn có con, ba mẹ anh cũng chỉ than ngắn thở dài mấy ngày, năng lực tiếp thu so với Quý Viên mạnh hơn treo cái đèn lồng cuối cùng lên. Từ sau cây hoa mai đi ra, anh thấy Đoàn Chấp cũng vừa treo người sóng vai đứng ở trong đêm như mực, dưới hành lang chỉ có ngọn đèn mờ nhạt, mùa đông trong sân vốn tiêu điều lạnh lẽo, nhưng hiện tại màu đỏ trong sân nối tiếp nhau, giống như treo đầy trái cây xinh đẹp, nhìn vào có cảm giác bình Thư Ngôn cầm tay Đoàn ngón tay đan vào nhau."Sắp sang một năm mới rồi" Anh Chấp cúi đầu nhìn anh, "Ừm" nhẹ một tiếngLàn gió khẽ thổi qua, những chiếc đèn lồng nhỏ trên cành rung rinh lay động."Chú Quý." Đoàn Chấp vươn tay vuốt tóc Quý Thư Ngôn, "Chờ lát em có một món quà tặng anh. Hứa với em, anh nhất định phải nhận nó có được không?"Quý Thư Ngôn nghi hoặc nhìn hắn một cái. Anh nghĩ đó chắc là một món quà mừng năm mới. Người trẻ tuổi bây giờ thể hiện tình cảm cũng rất kỳ quái, ngày lễ nào cũng muốn tặng cũng không để ở trong lòng, "Được."_Khi Quý Thư Ngôn chuẩn bị đi ngủ mới biết được món quà của Đoàn Chấp là mới vừa tắm rửa xong liền nghe thấy điện thoại thông báo tít tít. Anh cầm lên xem, thì thấy là thống báo tin nhắn từ ngân hàng của anh, thông báo thẻ ngân hàng của anh nhận được 1xxxxx tệ.100000 tệ = vnđ - 21/7/2022, những số xxxxx kia thì mọi người tự đoán nhé heheQuý Thư Ngôn "........."Anh nhanh chóng mở ứng dụng ngân hàng ra xem , quả nhiên, người chuyển khoản là Đoàn Thư Ngôn cau mày nhóc Đoàn Chấp này là muốn chuyển hết tất cả tài sản sang cho từ trong phòng tắm đi ra, ngồi xuống mép giường, giơ điện thoại lên hỏi "Em đây là có ý gì?"Đoàn Chấp chống quyển sách, đứng ở chỗ đó che mặt nhiên là làm bộ làm tịch. Bởi vì tên cuốn sách kia là Quý Thư Ngôn dùng một tay nhấc quyển sách lên để lộ ra khuôn mặt Đoàn Chấp, dưới ánh đèn sáng chói cùng mùi gỗ thanh nhã trong phòng, gương mặt Đoàn Chấp sắc bén khó có khi có chút xấu hổ mất tự nhiên. Người vốn quen kiêu ngạo đột nhiên ngượng ngùng, ngược lại có chút câu dẫn dĩ Quý Thư Ngôn muốn chất vấn vài câu lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Anh im lặng hai giây, thay đổi tư thế ngồi gần Đoàn Chấp thoại đặt ở trên chăn. Màn hình sáng vẫn hiển thị thông báo Thư Ngôn cúi đầu nhìn một hàng số, nhẹ giọng quở trách một câu "Nào có ai như em, không nói một tiếng đã chuyển tiền." Đoàn Chấp cũng biết mình hành sự lỗ mãng. Hắn cũng cúi đầu, nắm chặt tay của Quý Thư Ngôn vào lòng bàn tay của mình "Đây là tiền thưởng của mấy hạng mục trước kia, còn các hạng mục vừa mới hoàn thành chưa nhận được tiền nhanh như vậy. Số còn lại là tiền em đầu tư chứng khoán, tất cả đều do em tự kiếm được, tích lũy từ hồi học trung học đến giờ. Trước đây, em không có kế hoạch tiêu tiền nên có phá một ít, nhưng từ nay sẽ không.""Em đưa anh số tiền này cũng không có ý gì khác cả." Hắn trấn tĩnh lại, trong lòng lại nóng lên, "Đều nói thành gia lập nghiệp, chúng ta còn chưa có giấy đăng ký kết hôn, so với anh em lại còn quá trẻ, không đáng tin cậy, nhưng không phải em sẽ luôn như vậy. Một ngày nào đó em sẽ đứng bên cạnh anh, quan tâm chăm sóc anh. Mặc kệ là lúc trước hay sau này, em đều mong anh sẽ chăm sóc em."Đại khái từ trong xương cốt của hắn vẫn còn có chút truyền thống. Ba mẹ hắn sống một cuộc sống tự do không gò bó, luôn phân chia rõ ràng, sinh đứa nhỏ cũng như hợp tác làm ăn, cuối cùng mỗi người một thì lại khác, hắn có Quý Thư Ngôn, mong muốn cùng anh tạo nên một gia đình, hắn nguyện ý giao hết bản thân mình cho Quý Thư Ngôn, nguyện ý chiều chuộng, quấn lấy Quý Thư Ngôn, cùng anh chia sẻ hết tất cả mọi thứ của mình. Nhưng hiện tại hắn không bất kỳ có thành tựu gì nên chỉ có thể để Quý Thư Ngôn quản lý một chút tiền này. Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Thư Ngôn, ánh mắt sáng quắc, nhẹ giọng hỏi "Quý Thư Ngôn, anh nguyện ý chăm sóc em chứ?"Tay Quý Thư Ngôn vẫn bị Đoàn chấp nắm lấy. Lòng bàn tay Đoàn Chấp thực nóng, khiến lòng bàn tay anh cũng nóng theo. Anh nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, nhớ tới anh cũng đã từng không dao động nói ra câu nói kia, nắm lấy tay người cùng nhau đầu ra là như thế vừa nhận được tiền Đoàn Chấp chuyển khoản, trừ bỏ có chút bất ngờ thì cũng không có cảm giác gì khác. Bởi vì anh cũng không nghĩ nhiều như vậy. Anh cùng Đoàn Chấp yêu đương thì chính là yêu đương. Anh sẵn sàng làm mọi thứ tốt nhất có thể đối với Đoàn Chấp, nhưng nếu một ngày Đoàn Chấp muốn rời đi anh cũng sẽ không trở thành vật cản đường, nhân sinh không nhất định phải cùng nhau đi đến cuối, nhưng nếu đã vui vẻ bên nhau thì khi chia ly cũng sẽ vui vẻ mà từ Đoàn Chấp lại có vẻ không nghĩ như vậy, hắn muốn mình biến thành một cái cây, cắm rễ ở nhà anh, trong sân của anh, mọc ra những cành cây che trời, muốn gộp anh và hắn lại với nhau. Anh chưa bao giờ nghĩ tới, cái người thanh niên nhỏ hơn anh 13 tuổi này sẽ hỏi anh là Anh nguyện ý chăm sóc em chứ."Đoàn Chấp cam tâm tình nguyện giao phó chính mình cho anh. So với tờ giấy chứng nhận kết hôn còn đảm bảo hơn nâng mắt lên, cũng nhìn Đoàn gỗ đã cháy vào lớp cuối, chuyển thành hương của cây xô thơm và gỗ đàn hương. Lông mi Quý Thư Ngôn khẽ run vài cái, khuôn mặt dưới ánh đèn hơi phiếm ra anh phải từ Chấp mới hai mươi tuổi, rất dễ xúc động, chờ đến khi 30 tuổi có lẽ sẽ hối hận không chừng. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp đầy chân thành của Đoàn Chấp, anh lại không nói nên lời. Bởi vì đây là một trái tim chân thành muốn giao chính mình cho anh, chân thành muốn cùng anh đi đến đầu hình điện thoại vụt Thư Ngôn thầm thở dài, trong lòng lại có chút ngọt, giống như mật hoa vậy, không quá bết dính mà cảm giác nhẹ nhàng mềm mại như bông."Vậy, trước mắt anh giúp em giữ." Anh nhẹ giọng nói, "Về sau nếu em cần dùng thì cứ nói cho anh biết".Anh không rút tay ra khỏi tay Đoàn Chấp mà dùng tay còn lại đưa lên búng vào trán Đoàn Chấp. "Nhưng lần sau em có thể nói trước với anh rồi hẵng làm được không?" Lòng Quý Thư Ngôn vẫn còn sợ Chấp cười rộ lên kéo Quý Thư Ngôn vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống thái dương của anh."Nếu nói trước sẽ không còn bất ngờ." Hắn nói "Sau này anh sẽ quen thôi, nhà mình anh là người quản tiền"Quý Thư Ngôn khẽ hừ một tiếng không tỏ ý kiến, nhưng khóe miệng lại cong sau, nhà chưa bao giờ nghĩ tới mấy chữ này nghe hay như ngẩng đầu hôn Đoàn ngoài cửa sổ tuyết rơi lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp vây quanh người, mùi hoa, mùi mộc hương, hỗn hợp quyện lại với nhau, tiếng than nhẹ cùng âm thanh không đứng đắn cũng triền miên quấn quýt, đàn ghi-ta và gậy bóng chày nơi góc tường cũng dựa sát nhau, tây trang cùng áo khoác sam trong tủ quần áo cũng dán ở một giường, hai tay gắt gao nắm Thư Ngôn mê mang, cảm giác như đang nhấp nhô trên sóng tuyết trắng xóa, đọng ở khoé mắt anh cũng không biết là nước mắt hay mồ hôi, chỉ thất thần nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ như ngọc của Đoàn Chấp, trong đầu tới tới lui lui xoay quanh một mình sao anh lại thích người này đến thế?Mà người này, thế nào lại cũng yêu anh như hôm sau, Đoàn Chấp mua điểm tâm cho Quý Thư Thư Ngôn ngồi ở trên sô pha xem máy tính bảng. Vốn dĩ Quý Viên cho rằng cậu mình đang đọc báo, nhưng khi quay đầu nhìn lại phát hiện trên màn hình đều là hình các loại xe, có xe máy cũng có ô buồn bực hỏi Quý Thư Ngôn "Cậu muốn mua xe ạ? Vì sao lại xem xe motor chứ, cậu biết lái nó sao?"Quý Thư Ngôn còn đang xem giới thiệu các loại xe, không chút để ý trả lời "Cậu xem cho Đoàn Chấp, cậu ấy đi ra ngoài nhiều, mua cái xe để di chuyển cũng tiện. Nhưng cậu ấy lại thích xe máy, cho nên cậu không biết nên chọn chiếc nào?"Anh ngẩng đầu hỏi Quý Viên, "Cháu thấy thế nào, cậu ấy sẽ thích xe motor hay xe ô tô đây?"Anh hỏi rất nghiêm mặt Quý Viên choáng Thư Ngôn lại nói "Thôi, bỏ đi, hỏi cháu cũng như không." Anh suy nghĩ một lát rồi lại lẩm bẩm, "Hay mua cả hai luôn nhỉ?"Quý Viên nghe không nổi nữa, lắc đầu, ngồi trở lại trên sô đời, cậu cay đắng mà nghĩ, dưới mái nhà này tổng cộng chỉ có ba người, hiện tại thì tốt rồi, hai người kia thì đang yêu này chỉ còn mình cậu tỉnh Tên truyện Cậu Kiềm Chế Một ChútTác giả Tùng Tử TràEditor Dâu, Ling, Tiên, Hà, Trang!Beta DâuTình trạng edit Đã hoàn_______Giới ThiệuTrước kia Đoàn Chấp chưa bao giờ tin vào nhất kiến chung tình, cho đến khi gặp được Quý Thư Thư Ngôn da trắng mặt mày đẹp đẽ, tài hoa xuất chúng, tính tình lạnh nhạt, có thể nói hoàn mỹ không có khuyết điểm, chính là tình nhân trong mộng của Đoàn có một vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục - Người anh em tốt của Đoàn Chấp gọi Quý Thư Ngôn là Chấp nghĩ, vấn đề đó không tác không thành vấn đề, vai vế cũng không tính là chênh bụng dạ khó lường hỏi Quý Viên "Cậu của cậu đẹp trai tài giỏi như vậy, cũng nên tìm mợ đi?"Quý Viên mãnh liệt gật đầu "Tớ cũng thấy vậy! Bên họ Đoàn nhà cậu có chị gái hay người cô nào dịu dàng đáng yêu, nhất định phải giới thiệu cho cậu tớ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!"Đoàn Chấp vừa lòng, sờ sờ đầu chó của cháu trai lớn trong tương lai "Chuyện này cứ để tớ lo."Rất lâu về sau, Quý Viên "Mẹ nó! Kẻ lừa đảo! Đồ khốn!"***Sau khi yêu đương với Đoàn Chấp, mỗi ngày Quý Thư Ngôn đều cảm thấy phiền não, bạn trai nhỏ tuổi cái gì cũng tốt, chỉ là quá mê làm bình tĩnh lên mạng tìm cố vấn Bạn trai quá dính người, giống như con chó nhỏ, một phút không thấy liền gâu gâu. Xin hỏi dưới tình huống không vứt bỏ, phải làm thế nào để cậu ấy yên tĩnh một chút?Mười phút sau, anh bị cấm ngôn."Khoe ân ái, cút!"-Tên khác "Về Việc Tôi Bị Bạn Thân Của Cháu Trai Mình Nhìn Trúng"Niên hạ?Nhất kiến chung tình?Hình thức theo đuổi vợ?CP Bề ngoài hơi tra, ngây thơ công X nhìn như cao lãnh chi hoa kì thật dễ mềm lòng, lạnh lùng đại mỹ nhân Ngọt sủng, niên hạ, yêu thầm trở thành sự thật, nhất kiến chung Bản edit chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad những nơi khác đều là trộm cắp cướp giật!!! Nếu muốn ủng hộ chúng mình thì hãy đọc ở nơi chính chủ nhé!!! Cám ơn những độc giả có tâm!!! Yêu các bạn nhiều *moa moa*____________________________________Truyện đã được beta những chắc vẫn còn nhiều lỗi!Các bạn đọc thấy chỗ nào chưa mượt, sai chính tả thì cứ cmt để mình sửa nhé. Mình rất thích với rất chăm đọc cmt, cmt nào mình cũng đọc hết á 😘Nhưng xin hãy cmt lịch sự! Chuyện bát quái không được giải quyết đến nơi đến chốn, tim gan Quý Thư Ngôn cồn cào cả Đoàn Chấp lại không muốn nói nữa, lật người đắp chăn lên, nằm thẳng, đầu hơi ngẩng hướng về phía anh cười cười."Ngủ ngon, Quý tiên sinh." Sau đó nhắm mắt Thư Ngôn nghĩ, quả nhiên Đoàn Chấp vẫn luôn không làm cho người ta thích. Anh thở dài, biết mình có hỏi cũng không ra chỉ có thể yên lặng đi ngủ. Lúc này đây đại khái không có ai quấy rầy nên anh ngủ rất sáng ngày hôm sau đồng hồ sinh học khiến anh tỉnh dậy trước 8 giờ. Anh khó chịu nhíu nhíu mày, tay sờ soạng cầm lấy di động ở mép giường, mở một mắt nhìn lướt giờ 55 phút, cách đồng hồ báo thức của anh còn 5 phút nữa. Quý Thư Ngôn thở dài, tại sao mọi người lại thích đi làm vậy, anh còn chưa muốn tiếp quản bệnh viện đâu. Ban đầu anh chỉ muốn nuôi dưỡng Quý Viên cho thật tốt nên mới dùng hết toàn lực, hiện giờ Quý Viên cũng đã trưởng thành anh vì sao còn chưa về hưu?Anh đau khổ suy tư 5 giây, vẫn phải giãy giụa từ trên giường đứng lên, vuốt qua mái tóc chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa mặt. Chờ khi anh đi qua ghế sô pha, thấy sô pha đã trống không, chăn chỉnh chỉnh tề tề gấp thành một khối đậu hũ, anh mới bất tri bất giác nhớ tới ngày hôm qua trong phòng mình còn ngủ một người đâu rồi?Anh thật không nghĩ ra mà nhìn chằm chằm vào chiếc chăn đã được gấp gọn, không ngờ Đoàn Chấp nhìn có vẻ lười biếng lại dậy sớm đến Thư Ngôn rửa mặt xong, mặc một bộ quần khác đi xuống lầu, trên mặt đã không còn nhìn ra dáng vẻ giãy giụa rời giường vừa rồi, chiếc áo sơ mi trắng xanh khiến anh nhìn qua rất thoải mái. Anh đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy Đoàn Chấp đứng ở bên trong, đang chiên trứng với nướng bánh mì, vóc dáng 1m9 khiến cho không gian phòng bếp trở nên nhỏ anh đi vào Đoàn Chấp dơ cái thìa lên chào hỏi. "Chào buổi sáng, chú Quý.""Chào buổi sáng." Quý Thư Ngôn nhìn thoáng qua bàn bếp, thấy bên trên để vài cái bánh bao, bánh rán, tào phớ và bánh quẩy, thật là Trung Quốc kết hợp với Phương Tây, đồ ăn đa dạng sợ người bị đưa mắt nhìn Đoàn Chấp một Chấp lật lại cái trứng chiên khẽ giải thích "Cháu nghe Quý Viên nói chú thích bữa sáng kiểu Trung Quốc, lại thích ăn trứng chiên và sữa bò nóng cho nên dứt khoát làm hết."Thật chu đáo!Nhưng đáng tiếc anh chỉ có một cái dạ dày."Lần sau không cần lãng phí như vậy, hơn nữa cũng không có đạo lý để khách vào bếp làm bữa sáng." Quý Thư Ngôn lòng Đoàn Chấp cười một tiếng, hoá ra Quý Thư Ngôn đã ngầm đồng ý cho lần Thư Ngôn cũng không khách sáo với Đoàn Chấp nữa, anh dậy sớm nên có chút đói bụng, đành lấy chén đĩa từ trong tủ ra gắp một cái bánh rán lên khi ăn được nửa cái anh mới hỏi Đoàn Chấp."Sao lại dậy sớm thế? Không phải 9 rưỡi hai đứa mới có tiết sao."Đoàn Chấp xúc trứng chiên để lên đĩa "Cháu ngủ không được nên mới dậy làm bữa sáng."Quý Thư Ngôn gắp thêm một cái trứng chiên "Ở cái tuổi này của cháu có gì mà không ngủ được, tuổi trẻ thì nên ngủ nhiều một chút, nếu không khi bằng tuổi tôi cháu muốn ngủ cũng không được."Anh lại thở dài, thật không muốn đi làm chút tình không đi không được, đây là bệnh viện tư nhân nhà anh, ba anh rất vui sướng khi ném cái bệnh viện này cho anh, hiện tại đang sống cuộc sống về hưu thi thoảng lại ra ngoài câu cá. Cái giá anh phải trả đó là bắt đầu làm trâu làm ngựa, rõ ràng là bác sĩ trưởng khoa nhưng lại có rất nhiều chuyện đều đè lên trên người Chấp tắt bếp, dọn đồ ăn lên trên mặt bàn. Quý Thư Ngôn giống như một cái máy tự động đi theo phía sau, bưng bát ngồi xuống. Anh không muốn đối mặt với cuộc sống buồn tẻ của mình, lúc ăn có chút hàm hồ, hai má hơi phồng giống như con chuột hamter đang tích trữ thức ăn. Đoàn Chấp ngứa tay rất muốn chọc vào một cái, nhưng hắn thật không dám làm vậy, ước chừng Quý Thư Ngôn sẽ cầm bát đập vào đầu không thể không từ bỏ ý định này, cầm lấy chén tào phớ ngồi xuống, xé nhỏ bánh quẩy nhúng vào tào Thư Ngôn ngồi ở đối diện lộ ra biểu tình ghét bỏ "Cái này là thức ăn tối qua, bánh quẩy đã không còn giòn."Đoàn Chấp xoa xoa tay "Nhà cháu đều ăn như vậy." Hắn lấy cái muỗng múc một muỗng."Chú có muốn thử chút không?""Từ chối."Quý Thư Ngôn yên lặng uống xong một chén tào phớ, tâm tình buồn bực được đồ ăn vuốt phẳng. Anh lau khoé miệng, đi lên phòng vệ sinh trên lầu súc miệng thêm lần nữa, rồi mới lấy cặp công văn cùng chìa khoá nói với Đoàn Chấp "Tôi đi làm, cháu và Quý Viên tự mình đến trường nhé, nếu muốn lái xe thì ở gara của tôi có đó, Quý Viên biết chìa khoá để ở đâu."Nói xong, anh đi ra cửa thay Chấp chậm rì rì tiễn anh ra đến cửa, trên người còn mặc quần áo ở nhà của Quý Thư Ngôn, ngũ quan đẹp đẽ dưới ánh nắng ban mai đặc biệt hấp dẫn người khác. Quý Thư Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm, nếu là người ngoài nhìn vào, mười người thì có tới chín người sẽ nghĩ linh tinh, khẳng định rằng tối hôm qua hai người đã lêu lổng với lúc này Đoàn Chấp còn đang nghĩ, chú Quý có đơn thuần như hắn tưởng, ngoài miệng thì nói muốn giữ khoảng cách với hắn rồi lại tuỳ tiện đưa xe cho hắn đi. Chuyện này làm sao lại không khiến hắn tâm viên ý mã1, suy nghĩ lung tung chứ?1 Tâm viên ý mã 心猿意馬 tiếng Việt nghĩa đen là cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm rất đau lòng mà suy ngẫm, hắn cũng không nghĩ mình ngốc nghếch đến vậy, nhưng sao Quý Thư Ngôn chú ấy cứ câu dẫn hắn vậy!Nhìn Quý Thư Ngôn đổi xong giày, hắn thuận tay đưa cặp công văn cho Quý Thư Ngôn."Chú đi đường cẩn thận."Quý Thư Ngôn nhận lấy, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Anh và Đoàn Chấp không thân quen đến mức này chứ. Nhưng ngày hôm qua bọn họ đều ngủ chung một phòng, ban đêm còn 'thẳng thắn thành khẩn nói chuyện', xem ra không cần thiết làm ra gật gật đầu "Đã biết."Sau đó cũng không quay đầu rời Chấp nhìn theo bóng dáng đã đi xa, nhớ tới lời nói của Quý Thư Ngôn vào buổi tối hôm qua, trước khi hắn được Quý Viên dẫn về nhà đã từng gặp qua hắn. Nhưng Quý Thư Ngôn không biết rằng, trước khi quen biết Quý Viên hắn cũng đã gặp qua Quý Thư mùa đông năm ấy, hắn đứng ở nhà ga trong tay bị người ta nhét cho một cái ô. Hắn ngẩng mặt lên, thấy một thân ảnh đã đi xa, mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt, dáng người mảnh khảnh cao gầy, một đoạn cổ trắng như thiên nga lộ ra dưới mái tóc đen, trắng nõn xinh đẹp, ở trong đám người như viên ngọc sáng lấp lánh. Khiến hắn nhớ mãi không quên cho đến tận hôm nay..Quý Thư Ngôn lái xe đi đến bệnh viện, trước tiên mở máy tính nhìn thoáng qua lịch trình làm việc ngày hôm nay, sau đó lại đi kiểm tra các phòng, hỏi thăm những bệnh nhân mà anh đang điều trị, còn hướng dẫn cho những bác sĩ trẻ tuổi mới bệnh số 06 là một bé gái 5 tuổi tên Chương Nhuỵ, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh thông liên nhĩ. Cô bé mới ăn xong bữa sáng của bệnh viện đang ở trên giường chơi búp bê Tây Dương, nhìn thấy Quý Thư Ngôn tới ngọt ngào cười một cái."Chào bác sĩ Quý ạ."Cách mà cô bé gọi Quý Thư Ngôn cũng là học của người khác, ba mẹ bé đều gọi Quý Thư Ngôn là bác sĩ, cô bé cũng học Thư Ngôn cũng cười "Chào cháu."Anh sờ soạng trong túi mình lấy ra một món đồ chơi nhỏ đã được khử trùng đưa cho cô bé."Cho cháu đó."Trẻ nhỏ vẫn luôn thích cách gây bất ngờ kiểu này, Chương Nhuỵ cũng giống vậy, vui vẻ vỗ vỗ xuống giường. Quý Thư Ngôn sờ đầu cô bé, bắt đầu dò hỏi như thường lệ, Chương Nhuỵ rất nghe lời đáp lại từng câu. Ba mẹ bé rất bận không phải mỗi giờ mỗi phút đều ở bên chăm sóc, hiện tại người đang ngồi ở mép giường chính là hộ sĩ, giúp Chương Nhuỵ bổ sung thêm một số vấn đề mà bé không trả lời là bác sĩ khoa ngoại tim mạch, đã sớm nhìn quen sinh ly từ biệt, nhưng cô bé này thật sự quá ngoan, khiến anh nhớ tới Quý Viên khi còn nhỏ, anh đôi khi không nhịn được đối với cô bé có thêm vài phần ôn hoà."Hôm nay bạn nhỏ Chương Nhuỵ biểu hiện rất tốt." Anh bắt chước cách các bác sĩ khác dỗ trẻ, nhưng anh làm lại chẳng ra sao, giọng điệu cũng có chút cứng ngắc. Không có cách, đứa nhỏ mà anh dỗ qua cũng chỉ có Quý may Chương Nhuỵ hiểu được dùng sức gật đầu, hai má bánh bao theo đó rung lên."Vâng!"Quý Thư Ngôn cười cười, nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy kim tiêm cắm trên tay đứa nhỏ, tươi cười cũng phai nhạt dần. Anh nói chuyện với Chương Nhuỵ vài câu, lại hỏi thăm những bệnh nhân khác, còn phải điều chỉnh phương án trị liệu, bận rộn cả một buổi sáng cho đến giữa trưa mới có thời gian ngồi xuống ăn bát mì, miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi nửa giờ lại phải đi họp đến khi Quý Thư Ngôn về đến nhà đã hơn 9 giờ tối, ngày hôm nay tan tầm cũng không tính là muộn. Anh đẩy cửa ra, ném chìa khoá ở huyền quan.* huyền quan là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chínhBiệt thự bao trùm một màu tối đen yên tĩnh đến mức không nghe được bất kì âm thanh nào, chỉ có cái bóng của chính mình chiếu lên trên sàn nhà. Quý Thư Ngôn đứng ở cửa vài giây, nghỉ hè qua đi, lúc trước mỗi ngày Quý Viên đều ở nhà, tuy có ồn ào nhốn nháo nhưng cũng mang theo không khí sôi nổi náo nay thật sự quạnh quẽ lại gây lên một loại cảm xúc trống rỗng khác. Anh đi vào phòng bếp, muốn uống một cốc nước lạnh thuận tiện xem có gì ăn không, vừa nãy anh vẫn luôn khám cho bệnh nhân đến giờ vẫn chưa ăn cơm khi vừa mở tủ lạnh ra lại ngây ngẩn cả tầng thứ hai để một cái hộp nhỏ bên trên dán một cái ghi chú hình mặt cười. Anh cầm lấy tờ giấy lên, bên trên là chữ viết rồng bay phượng múa - 'Đây là bữa khuya dành cho chú Quý'Quý Thư Ngôn nhìn vài giây, cái này hiển nhiên là do Đoàn Chấp viết, Quý Viên rất có quy củ sẽ không gọi anh là 'chú Quý'. Anh mở cái hộp ra, bên trong là hai cuộn cơm nắm, cũng không tính là nhiều, nhân bên trong được nhồi đến căng phồng. Anh lấy cơm nắm mang đi hâm nóng một chút rồi ăn nó cùng với sữa bò, mùi vị cũng không tồi, cua và thịt bò đều là thứ anh thích ăn, có thể vào ban đêm mệt mỏi này vuốt phẳng cái dạ rửa bát Quý Thư Ngôn một bên xả nước một bên nghĩ, lần sau Đoàn Chấp có tới đây ở qua đêm, anh sẽ cố gắng chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ thích hợp để mặc ở nhà.

cậu kiềm chế một chút