Vansu.net sẽ cung cấp cho bạn một công cụ tra cứu sự tương hợp - xung khắc trong mối quan hệ vợ chồng thông qua các tiêu chí: Bản mệnh, Âm Dương - Ngũ Hành, Thiên Can, Địa Chi, Họ Tên, Cung Phi, Tuổi, Ngày Tháng Năm Sinh Qua đó phần nào dự đoán được cuộc sống giàu nghèo, làm ăn
Chương 10 - Phần 2. "Cô bạn nhỏ, à không, công chúa nhỏ, em định làm gì thế?" [Tỳ sương hành động] Chương 8 - Lão đại - Phần 2. @ Làm tí ngoài lề: Hôm nay đáng lẽ đã làm xong chương 12 rồi. Thanh chúc tiểu thái hợp tập (Minh Chủ + Giáo Chủ + Thanh Trúc + Thiếu Hiệp + Thủ Tín). Tiếu ngạo giang hồ chi phi thường cố sự Tiểu thuyết mini Tâm sự mỗi ngày Tây Lam yêu ca Tình
Truyện taekook | bệnh công chúa - taekook | bệnh công chúa trên điện thoại. [Phần I] Chương 3 : Sở thích kì lạ của "Công chúa" [Phần I] Chương 4 : Kể từ ngày hôm đó [Phần II] Chương 5 : Em gái nuôi Hi vọng bạn có những giây phút đọc truyện hấp dẫn và thư giãn.
Nàng công chúa lớn số 1 sau cuối đang lựa chọn một hoàng tử, vị hoàng tử tài năng xuất bọn chúng này vẫn tiềm ẩn cùng với nàng: "Ta vẫn bởi phái nữ nhưng đoạt được cả thế giới này, trên từng tòa thành chinh phục được, ta đang đặt tên của bạn nữ.". Nàng
Một khi hai Kitô hữu nam-nữ đồng ý kết hôn "trong Chúa", thì hiện thực nơi họ điều thánh Tông đồ Phaolô đã ghi trong Thư Ê-phê-sô: Nếu một người nam và một người nữ thành tâm yêu thương nhau trong Chúa, bấy giờ tình yêu của họ cũng tương tự như tình yêu của
cash. Cảnh báo Đây là một bộ truyện TEEN đích thực, chỉ thích hợp với teen thôi, truyện học các cậu!Hôm nay là sinh nhật lần thứ 14 của tớ. Ba mẹ tặng cho tớ một quyển sổ xinh xắn lắm, dùng để viết nhật kí. Cả đời tớ chưa bao giờ được dùng một quyển sổ đẹp đến vậy, nghe nói trị giá của quyển sổ này tương đương với hai mươi tư bìa trước giờ chưa bao giờ viết nhật kí cả, chẳng biết viết gì nào, nên giới thiệu họ tên trước nhỉ, tớ tên Thu, nhưng vì nhà tớ bán đậu phụ ở cuối chợ nên bạn bè bà con cô bác thường gọi là Tây Thu, so sánh với Tây Thi ấy nỗi Tây Thi đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn Tây Thu tớ đây, đi đến đâu cũng được nghe người ta khen, con này xấu quá, xấu đi giao hàng con.”Ba tớ gọi rồi, tạm bỏ ra thì tớ cũng không nghĩ mình xấu tới mức đấy đâu, có chăng chỉ là da đen nhẻm thôi. Biện minh chút xíu nha, da tớ thuở bé trắng lắm đấy, mà tội đi ship tào phớ nhiều nên bị cháy xưa nhà tớ chỉ bán hàng ở cuối chợ thôi, nhưng từ ngày tớ lên lớp 7, một lần tình cờ chơi facebook thấy hay hay, liều mình lập page Tây Thu Đậu Phụ, xong chuyển cả qua bán online nào tớ rảnh đều phụ ba đi giao hàng, toàn đi bằng xe đạp thôi, đến hơi bị chậm ý, nhưng khách họ hay thương trẻ con lém, không mắng mỏ gì cả. Mẹ tớ về sau làm thêm cả mấy món ăn vặt như nem chua, cóc dầm, xoài dầm, ốc xào…bán chạy không kém gì tào phớ cả, tuy nhiên nghề chính vẫn là làm có đắt hàng đến đâu thì nhà tớ vẫn nghèo rớt mồng tơi, mẹ tớ bị bệnh tim, bao nhiêu tiền kiếm được mà chỉ một lần mẹ đổ bệnh thôi là đi sạch, thậm chí nhiều lúc ba phải chạy vạy vay nợ khắp nơi. Vay nhiều quá không trả được, giờ họ hàng thân quen thấy ba là cạch tháng nay mẹ tớ ổn định bình thường nên cuộc sống đỡ đỡ đi một chút. Ước mơ của tớ là có thật nhiều tiền, để khi nào mẹ bệnh được nằm phòng VIP có điều hoà, năm ngoái mùa hè 40 độ C mà mẹ tớ phải nằm chung phòng với mười người khác và chỉ có một cái quạt trần. Ba tớ lúc đi mang cơm cho mẹ về trốn trong phòng khóc tu tu làm tớ càng thêm não quên, cái răng cửa của tớ còn bị sứt một ít nữa, mà nhà nghèo quá với cả cũng chẳng quan trọng nên không nãy tới giờ tớ giao được cho hai nơi rồi, một cho bà lão ở đầu phố là khách quen, bà ấy chẳng có con cái gì đâu, sống bằng nghề bán rau nên ba tớ dặn chỉ lấy nửa giá thôi. Nơi thứ hai là một ông bác giàu lắm, đặt xoài dầm cho vợ chửa, bác ấy tip cho hẳn ba mươi ngàn, tỉnh tổng lại vẫn thứ ba này hơi nhiều, ba mươi túi tào phớ, mười túi xoài dầm, mười túi cóc, năm túi củ đậu, hai chục cái nem chua rán, giao cho một nhóm anh chị đi cổ vũ bóng đá ngoài sân vận dặn phải chia hai chuyến mà tớ lại bướng không nghe. Cứ nghĩ ba nhiều chuyện, ai ngờ đi ra đường chính có cái ô tô tuýt còi một hồi kinh khủng khiếp, tớ bị giật mình, đồ ăn rơi tung toé ra ngoài mới thấm câu, cá không ăn muối cá này phải hơn ba trăm ngàn chứ ít à, đau lòng gần chết. Đường xá người ta còn đi lại nên tớ cố nhặt nhanh bỏ những cái bị bẩn vào thùng rác, còn cái nào nguyên trong túi bóng thì mang về ăn dần thôi, cũng chẳng dám giao cho khách đồ như có sao không?”Có cái cô gì trông cũng trẻ trẻ, cô ấy vừa nhặt giúp vừa hỏi sao cô ạ.”-“Thật không? Con bị ngã đau chỗ nào à?”Cô ấy lau nước mắt cho tớ, hỏi dịu dàng. Người cô ấy thơm quá, quần áo cũng sịn sịn nên tớ hơi ngại, theo bản năng dịch xa một chút, vừa dựng xe vừa giải chẳng đau chỗ nào cả, con xót tiền nên khóc cô ạ.”Cô cười hiền, bảo tớ ra cô nhờ chút. Tớ đi theo cô ấy về phía một cái xe rất sang tên gì, bao nhiêu tuổi?”-“Con là Thu, năm nay 14 tuổi ạ.”-“Vậy thì bằng tuổi cún nhà cô.”Nhà cô có con chó già vậy hả? Ờ cũng chẳng có gì lạ đâu, nghe bảo con chó già nhất thế giới còn hơn 26 tuổi cơ ơi bạn Thu bằng tuổi con này, chào bạn đi con.”Lúc tớ nghe cô ấy nói, rồi nhìn vào xe, mới vỡ lẽ, cún là Cún chứ không phải chó, bạn Cún là con trai cái cô đây. Bạn ấy mặt mũi sáng sủa đẹp trai, mà hơi gầy, bé như tớ thôi, ngồi nên tớ cũng không biết cao hơn hay thấp bạn không giống bạn của tớ, khi tớ bảo chào cậu bạn ấy chỉ hơi đỏ mặt sau đó nhanh chóng quay đi, cảm thấy cứ không bình thường kiểu gì lơ ngơ thì mẹ bạn ấy rút ví ra hai tờ năm trăm ngàn, bảo là đền cho tớ vì cô ấy là người tuýt còi xe. Tớ thì tất nhiên chẳng phải người cao thượng gì rồi, nghèo lấy đâu ra mà sĩ diện, nhưng cũng chưa tới mức vô liêm sỉ nên lí nhí bảo cô con xin ba trăm là được rồi ạ.”Cô khen tớ ngoan rồi vẫn đút tiền vào túi áo tớ, sau đó bảo bận đưa bạn đi xem phim nên có duyên thì hẹn gặp lại khi cũng vẫy tay chào cô. Một triệu lận, hiếm khi được cầm nhiều tiền như thế. Hôm đó mang tiền về cả nhà quyết định mua cá trắm ăn đổi bữa. Ôi chao cái thịt cá nấu dấm bỗng nó thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Túm lại, trên cả tuyệt vời!!!
Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng ba, bác bán thịt ở đầu chợ sang nhà tớ hỏi chuyện, bác ấy bảo tớ đã chọn trường cấp ba nào chưa, bảo ba mẹ tớ nộp thêm hồ sơ vào trường quốc tế Việt Đức xem bác hôm nay bị ốm à, trường đó học phí trên trời, toàn đứa giàu, con nhà em xin vào làm quét rác sợ cũng không đủ tiêu chuẩn ý chứ.”-“Dào ôi cô chú chẳng biết gì sất, hôm nay tôi vừa đọc báo thấy bảo trường đó thi tuyển chọn vào đầu tháng sáu, đứa nào đạt điểm tổng cao nhất sẽ trúng học bổng toàn phần ba năm, tới đồng phục và cơm nước buổi trưa cũng được lo luôn…”Mẹ tớ hơi mừng, mà xong lại cau bọn nó học giỏi siêu sao lắm bác ạ.”-“Con Thu nhà cô cũng học giỏi nhất lớp mà, cứ thử đi, mất gì đâu, đã học trường quốc tế thì cơ hội đi du học là rất lớn, biết đâu sau này cô chú lại được đổi đời…”Ba mẹ tớ thấy vậy liền xua tay, không dám mơ. Nhưng xong vẫn cho tớ ba trăm ngàn làm hồ sơ dự bảo toàn các bạn trâu bò thôi, con sợ không đấu nổi, xem ra ba mẹ sắp mất oan một trăm năm mươi thanh đậu phụ là nói ngoài miệng, cho hai người tớ yêu nhất đỡ phải hi thực lòng tớ nghĩ gì các cậu biết không?TỚ. NHẤT. ĐỊNH. GIÀNH. HỌC. không biết nữa, chỉ là tưởng tượng tiền học ba năm liền, rất là lớn. Thử hỏi ba năm tới, nếu ba mẹ chỉ phải nuôi tớ ăn, có phải sẽ nhẹ gánh đi rất nhiều không?Rồi nếu học tốt được đi du học, mai sau sẽ kiếm được rất nhiều tiền còn gì?Tiền, tiền, tối đầu óc tớ toàn tiền thôi, động lực mạnh mẽ kinh khủng khiếp. Ngay lập tức lên mạng tìm đề các năm trước về làm nhà không có máy tính, có mỗi con điện thoại ghẻ anh họ không sài nữa vứt cho, nhiều lúc toét cả chẳng làm sao sất. Có mà dùng là tốt lắm hôm ấy, ngày nào cũng ôn tập mải miết tới ba giờ sáng mới dám đi ngủ, chỉ sợ nếu không cố gắng, cả đời sẽ hối người quen tớ, toàn chê tớ già trước tuổi cả, nói chung tớ cũng không quan trọng chuyện đó, giờ tớ già, xấu vậy thôi, khi nào tớ có tiền tớ sẽ đẹp và trẻ ra, nhất định thế.…Vòng đầu tiên là một bài trắc nghiệm tổng hợp tất cả các môn, vòng thứ hai là thi viết luận, vòng thứ ba thi Toán 180 phút, điểm tối đa 20 một vòng. Ba vòng này là quyết định tuyển trò vào vừa rồi tớ cũng đạp xe ra trường chụp lại kết quả rồi về cộng của tất cả các bạn. Hiện tại tổng điểm của tớ đang là 52 ba vòng, tiếc là chỉ đứng thứ hai, kém bạn thứ nhất, năm điểm nhiên tớ đỗ trường này rồi, nhưng đỗ hay không có nghĩa lý gì đâu? Quan trọng là có học bổng thì mới được là một trong mười người cầm tấm vé vào vòng thi tiếng anh cuối, vẫn có khả năng bứt phá, nhưng thực sự là hơi nản, bởi vì giám khảo sẽ đặt một câu hỏi bất kì, thí sinh trả lời trong vòng năm phút, mà ở trường tớ các cô toàn dạy ngữ pháp thôi, tớ nói không tốt lắm vẫn cố gắng hết ngày thi, bên ngoài sân toàn xe hơi hạng sang thôi, hội trường cũng đông kín, các bạn đi với phụ huynh. Tớ thì không dám hé răng gì với người nhà cả, mất công ba mẹ bỏ một buổi bán hàng, với lại tớ sợ thi dở làm xấu mặt hai sinh ngồi hàng ghế đầu tiên, tớ đưa mắt tìm cái bạn được điểm cao nhất. Không ngờ luôn đó, lại chính là bạn Cún. Trí nhớ của tớ tốt mà, chắc không thể nhầm cạnh bạn là cô tóc vàng hoe, hình như là giáo viên của bạn ấy thì phải, thấy cô ấy mặc áo có logo của trung tâm tiếng anh nổi tiếng lắm. Thôi tớ thầm nghĩ kiểu này mình tiêu luôn thi thứ chín, bạn ấy thi thứ cần tới lượt bạn ấy thì ngồi nghe tám bạn kia hùng biện tớ đã thấy choáng váng rồi, buồn thúi lượt, câu hỏi của tớ là lý do lớn nhất khiến em dự thi vào trường này? Tớ lúc đó uể oải chán nán lắm rồi, biết là mình không có suất nên chẳng hề khen trường đẹp, nổi tiếng, bề dày thành tích này nọ, một phát đáp bừa loại dịch ra tiếng việt nghĩa là, nhà em nghèo quá nên muốn thi giành học bổng để ba mẹ đỡ phải mất tiền đóng học xong đang định đi xuống thì một thầy trong ban giám khảo lại hỏi tiếp, đại ý là nếu không được học bổng thì có học ở ngôi trường này nữa không?Không hiểu sao lúc ấy mắt mũi tớ cay xè, tiếc quá mà. Giây phút nhìn thấy dòng chữ “Viet Duc International High School” ngoài cổng trường, tim tớ đã đập mạnh tới nhường nào, tớ đã khát khao được học ở ngôi trường này biết answer would be no. Thank you!”Thầy ấy gật đầu, tớ lòng nặng trĩu đi xuống, chắc cũng về ship tào phớ luôn đây, ngồi nghe kết quả làm gì cho mất thời gian. Không ngờ nổi, vừa đi được một nửa đường, thấy mic thông báo thí sinh thứ mười vì sức khoẻ không tốt nên bỏ ơi, mừng như bắt được vàng chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi, đợi các thầy cộng điểm. Khiếp chắc đó là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời tớ chuyện cứ như là mơ vậy, tớ thi nói kém nhưng điểm ba môn kia cao kéo lại, tổng vừa hay hơn người về sau một điểm. Lúc đó còn được gọi lên sân khấu trao giải, đứng trên bậc cao nhất nữa chứ, ôi giời ơi sướng hết cả mạc, tớ thấy có người đứng sau cánh gà, lặng lẽ nhìn mình, thực sự vừa bủn rủn vừa choáng váng, cậu ấy trông vẫn khoẻ mạnh mà, chẳng giống bệnh tật gì đó bắt gặp ánh mắt tớ thì toan bỏ đi, tớ liền tò mò đuổi theo, gọi Cún, đứng lại đã…”Cậu ấy càng đi nhanh hơn, khiến tớ vừa phải vác cái tấm biển khen thưởng to đùng vừa đuổi cậu nhường tớ à?”
tây thu tiểu công chúa phần 2