Cố lên nhé anh, em yêu anh! Chồng ơi, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả, có em và con vẫn mãi sẽ đồng hành cùng anh. Anh à, em hạnh phúc biết mấy khi lấy được anh, em vẫn luôn được anh yêu chiều như một cô công chúa, em hạnh phúc lắm, cảm ơn anh đã đến bên em! Anh, Em Sai Rồi , chương 35 của tác giả Hoàng Hôn Tứ Hợp cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn. doc truyen. Danh sách. Lấy anh rồi đợi anh yêu em; Truyện Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em - Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em tren dien thoai, may tinh bang, iphone, ipad. Yêu đọc truyện online Tác giả:Không Không Tử Vu Thể loại:Ngôn Tình Nguồn : internet Editor: Cam Dùng th Những món quà ngày 20/10 khiến chị em mê mẩn, anh em nên học ngay Điểm mặt 5 chòm sao nam không xứng đáng chờ đợi Những sai lầm về chạy bộ, ít người biết Đáng yêu hình ảnh em bé đang ăn bỗng lăn ra ngủ say Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em (Không Không Tử Vu) Chương 29 : 29: Chia tayTuy Tề Phàm đối xử với anh rất lãnh đạm nhưng hai ngày qua Lạc Kì vẫn kiên trì đến bệnh viện chăm sóc cô.Bà Lạc cẩn thận quan tâm cô, cũng bởi vì có bà ở đây Tề Phàm mới không nói linh tinh với Lạc Kì."Phàm Phàm, con nếm thử cái này cash. Thế khó xửTương Hân vừa thấy Lạc Kì tới, chạy bổ nhào vào long anh, khóc không ngừng.“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”Vì Tề Phàm mà tâm anh sắp loạn rồi, giờ Tương Hân lại khóc, anh loạn càng thêm loạn, ngữ khí cũng không tốt lắm.“Đinh Cừ tới tìm em, nói anh ấy muốn em, anh ấy nói anh ấy chỉ yêu em, nhất định sẽ ly hôn, anh ấy muốn em làm tình nhân anh ấy trước.”Thấy anh không kiên nhẫn, Tương Hân lại ủy khuất.“Vậy em nói thế nào?”Anh chỉ biết, cô vội vã tìm anh vậy nhất định có liên quan tới Đinh Cừ.“Em nói, giờ em với anh đang cùng nhau.”Vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn anh, giọng cô rất nhỏ, anh lại nghe rõ ràng, yên lặng một lúc lâu anh mới tìm được giọng của chính mình.“Hân……”“Lạc Kì, kỳ thật, từ lúc Đinh Cừ nói muốn lấy Tô Tình, tình cảm của em với anh ấy đã chết. Một năm nay, may có anh, anh luôn luôn bên em chăm sóc em. Anh đối với em rất tốt, em đều cảm nhận được, cũng khắc sâu trong tâm khảm.”“Em cảm thấy mình xấu tính, biết rõ anh đã có Tề Phàm, nhưng vẫn quản không được tình cảm của mình, lại động tình với anh.”“Nhưng, Lạc Kì, em nói như thế là để cự tuyệt anh ta, em biết anh đang cùng với Tề Phàm, em sẽ không làm khó dễ anh, thiếu anh nhiều như vậy, cả đời này em trả còn không hết, em chỉ hy vọng, có thể ở bên cạnh anh nhìn anh đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”Tay ôm lấy thắt lưng anh, mềm mại tựa vào ngực anh.======Kỳ thật, Đinh Cừ lúc trước đã đi tìm cô rất nhiều lần. Ngay từ đầu, cô cũng muốn quay lại với anh một lần nữa, mười mấy năm cảm tình,sao có thể nói chia tay là chia tay đã hơn một năm, Lạc Kì đối với cô rất tốt, từ từ tâm cô chứa hình dáng anh. Khi ở cùng Đinh Cừ, luôn là từ một phía cô cố gắng, còn Lạc Kì lại làm cho cô cảm nhận được chiều chuộng, hạnh thường nghĩ, nếu lúc trước lựa chọn Lạc Kì, có phải giờ đã khác rồi hiện giờ bên người anh còn có một người nữa, cô không nên có suy nghĩ không an phận với người cô chỉ có thể dựa vào lúc này chính là người đàn ông trước đã muốn bỏ qua một lần, nhưng giờ, dù có thế nào đi nữa cũng không thể mất anh người anh yêu không phải Tề Phàm mà là cô, như vậy, bọn họ hẳn nên ở cùng một chỗ!Nhưng, không nên nóng vội, cô muốn Lạc Kì theo đuổi cô, như vậy, mới có thể có được toàn bộ sự yêu chiều của Kì cứng ngắc vỗ vỗ lưng cô, anh không biết mình làm sao vậy, nghe xong lời của cô, anh nên biểu hiện mừng rỡ như điên mới đúng, nhưng đáy lòng anh lại có một chỗ như lửa đốt, đau, chưa bao giờ giống như bây giờ, như bị hai người kéo, ai cũng không chịu buông tay, tim anh như bị rớt ra, vỡ rồi.======Liên tục vài ngày không thấy bóng dáng Lạc Kì, Tề Phàm không đi tìm anh, cũng không vội, cô trở về Lạc gia với Thiên Thiên Ân hai tuổi, thông minh đáng yêu, đã có chút nghịch ngợm, đi chưa được mấy bước mà bắt đầu chạy. Tề Phàm vẫn khẩn trương quay chung quanh bên cạnh nó, sợ nó ngã sấp xuống.“Phàm Phàm Phàm Phàm!” Nó học bà nội và ông nội kêu cô là Phàm Phàm, lâu lâu không thấy cô, nó gắt gao ôm đầu gối của cô, ngửa đầu nhìn cô toét miệng Phàm ngồi xổm xuống, ôm lấy nó, hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh.“Thiên Ân ngoan, lại gọi mẹ một tiếng nào, gọi lại nào.”“Phàm Phàm Phàm Phàm!”Giọng càng kêu càng lớn, còn học bộ dáng Tề Phàm hôn lên mặt cô.“Thiên Ân giờ đã biết nhớ con, thường thường hỏi mẹ, Phàm Phàm sao chưa đến, con nhớ Phàm Phàm .”Bà Lạc bưng hoa quả tiến vào, cổ động không khí thêm vui vẻ, nói cho cô Thiên Ân tình hình gần đây.“Thật không? Thiên Ân, nhớ mẹ nhiều vậy cơ à?”Một tay ôm lấy con, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, mũi chạm mũi.“Phàm Phàm, thật đáng ghét!”Thiên Ân nói lại Tề Phàm, Tề Phàm và bà Lạc sửng sốt, Tề Phàm cười nhạt, lời này, sợ là học theo Lạc Kì.“Thiên Ân ngoan, nói đáng ghét sẽ làm cho người ta không vui, về sau không được học ba, ngoan!”“Nhưng ba ba uống rượu, đã nói Phàm Phàm quấy rối trong lòng ba ba, thực đáng ghét, ba ba là muốn làm cho Phàm Phàm không vui sao?”Tiểu Thiên Ân nghi hoặc nhìn Tề Phàm, chờ cô trả Tề Phàm đột nhiên cứng lại, hai tay ôm chặt nó, nó nhu thuận ghé đầu vào vai cô.“Ba ba say, cho nên nói lung tung, lời người say rượu không thật đâu.”“Phàm Phàm, Lạc Kì nó……” Bà Lạc bỏ hoa quả xuống, tay xoa mặt Tề Phàm.“Mẹ, con không sao.”“Ngoan lắm Thiên Ân, chúng ta đến lúc đó sẽ đi vẽ cùng nhau, vẽ thật đẹp này, Phàm Phàm có một kẹo ngọt nhất thế giới cho Thiên Ân nữa.”“Phàm Phàm không gạt con chứ?”“Phàm Phàm sao có thể lừa Thiên Ân được.”Tề Phàm cười vỗ vỗ Thiên Ân, trong lòng đau đớn.======Nghỉ ngơi một chút thời gian, cô bắt đầu vội vàng vai diễn mới, mỗi lúc đến một nơi gặp nhiều người đều lặp lại lời nói dựa vào trực giác, cùng lắm là cười mặt mày rạng giờ quen kinh nghiệm nhiều, hợp đồng cũng nhiều cô không có thực thói quen vậy, việc nhiều không có thời gian cho mình, việc nhiều không thể thường xuyên gặp Thiên Ân và Lạc chụp Lạc Kì và Tương Hân thường xuyên xuất hiện trên báo giải trí, tuy mặt Tương Hân cũng không rõ ràng, nhưng cô biết, nhất định là cô là cô có chuyện không nghĩ ra, nếu bọn họ đều đã ở cùng một chỗ, vì sao Lạc Kì vẫn chưa đề cập tới ly hôn, vì sao còn qua đêm chỗ cô, thậm chí còn thường xuyên hơn trước kia!Có đôi khi cô cảm thấy, bọn họ càng ngày càng giống vợ chồng, nhưng cô mới là kẻ thứ ba, bởi vì anh đặt Tương Hân ở chỗ sáng, còn cô, chỉ là lúc tan tầm mà thôi ……Mỗi ngày sự tình rối rắm làm cho cô thấy thật là gần đây không khí làm việc rất tốt, thiên sứ là thiên tài, cãi nhau siêu lợi hại, hơn nữa còn nói ác độc hơn cả cô!Ngày nào cũng đấu võ mồm với Hàn Phi, nhìn Hàn Phi ngày nào cũng bị thiên sứ tức giận đến mức giơ chân, cô thấy rất vui vẻ .Tuy rằng Hàn Phi luôn thản nhiên, nhưng biết bên trong luôn đầy ắp tình mắt anh thủy chung dịu dàng đuổi theo thiên sứ, chỉ cần anh ấy chau mày, anh đã biết anh ấy khó chịu thế nào. Bệnh bao tử là bệnh rất khó khăn, phải cẩn thận hầu hạ, từng chi tiết anh đều chú ý Phàm thực hâm mộ thiên sứ, có một người như thế quý trọng Phi cùng thiên sứ cuốn hút tâm tình của cô, ba người không giống đang làm việc, mà như là đang giải thiên sứ chơi lâu, Tề Phàm học được rất nhiều có khỏe mạnh hay ốm yếu, vẫn có thể sống lạc quan nhanh nhẹn dũng mãnh! Ngẫm lại cuộc sống của mình, cô rất xấu sống của cô, giường như chỉ có Lạc Kì, không có chính mình, không có lý sứ không đợi gặp được Lạc Kì, bảo anh ấy là mất bộ phận sinh dục, Tề Phàm cảm thấy sinh động chuẩn xác còn có thể giải hận, cũng nói theo Phi nói hai người bọn họ là thiếu niên bất lương, thiên sứ nói bọn họ đây gọi là lưu manh tốt tính, nói người không lưu manh, nghe người không lưu manh, nhiều quá lại liên tưởng tới nhân tài lưu manh!Hàn Phi lâu mới phản ứng lại lời thiên sứ đang mắng chính mình, nhưng lúc này thiên sứ đang bắt đầu tán gẫu đề tài khác với Tề Phàm, anh lại không thể tức giận, một cỗ hỏa buồn ở trong lòng, mặt Hàn Phi nghẹn đỏ bừng!Thiên sứ nấu cơm cũng rất lợi hại, Tề Phàm quả thực muốn lấy anh làm thần tượng, lúc Lạc Kì không đến, cô phải sang nhà Hàn Phi ăn ăn chực cũng ngại, tìm được nơi nào tốt, cô lại mời lại bọn qua muốn tìm tới nơi thích hợp với thiên sứ, thật sự không dễ tổ kịch có người bị bệnh bao tử, nói đông thành có quán ăn cháo rất ngon, cô liền vui vẻ đi tìm Hàn Phi dâng vật đạp xe, tìm được nơi đó, mặt thiên sứ đã đói ai oán, trên mặt Hàn Phi viết rõ ràng Đem con nhãi này tha ra ngoài chém!Tề Phàm lấy lòng cười cười.“Ha ha, muốn ăn thứ tốt, đương nhiên phải trả một ít đại giới. Ha ha ha ha”Hàn Phi xuống xe giúp thiên sứ mở cửa, cũng không liếc nhìn cô một cái, cô vụng trộm le nghĩ tới, khéo như vậy, lại đụng tới người quen ở chỗ này — Lạc Kì cùng Tương một nơi không ai thấy ngồi xuống, Tề Phàm cười hoàn toàn không e ngại, thiên sứ lại nhìn một bàn hai người kia vẻ mặt khinh Kì lúc ba người vào đã thấy, vốn định tới tiếp đón, nhưng Tề Phàm cũng không nhìn anh, anh nhất thời không biết nên tiến đến hay là giống cô, làm bộ không người không coi ai ra gì tán gẫu vui vẻ, thiên sứ cùng Hàn Phi ba câu lại một câu ầm ỹ, 5 câu xong thì đại ầm ỹ, Tề Phàm bị hai người bọn họ làm cười đến mức đau cả bụng.“Phàm, kia chính là con tiểu tam của Lạc Kì?”“Đúng vậy, anh cảm thấy thế nào.”Tề Phàm nói không thèm để ý, nhưng Shadow biết, cô đang khổ sở.“Không được tốt lắm! Làm cho người ta vừa nhìn đã muốn đóng kịch hoàng mai mà thôi!” một loại hí khúc của tỉnh An Huy nhập từ Hoàng Mai, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc“Ôi chao?”Tề Phàm khó hiểu, nhìn mà muốn xướng kịch hoàng mai, là loại người gì?“Đúng a! Chính là Trên trời rớt xuống Lâm muội muội, như thể con chuột thành tinh ý!”Tề Phàm cùng Hàn Phi không nín được, cười đến nước mắt đều chảy xuống, đến đây thiên sứ cũng lấy khăn lau khóe tai Lạc Kì rõ ràng truyền đến tiếng cười của cô, cùng anh một chỗ, Tề Phàm chưa bao giờ giống như bây giờ cười thoải mái rất ngạc nhiên khi Hàn Phi và một người khác anh không biết, nói gì đó có thể làm cho cô vui vẻ như vậy.“Lạc Kì?”“Hả?”Tương Hân mím môi, từ khi Tề Phàm tiến vào, Lạc Kì thất thần, cô kêu anh vài tiếng, anh mới hoàn hồn.“Không có việc gì, chỉ là không hợp khẩu vị, chúng ta về đi.”“Không thoải mái sao? Cháo hương vị ngon mà, ăn nhiều một chút.”Anh luyến tiếc, bởi vì đưa lưng về phía cô ngồi, anh còn chưa thấy dáng vẻ cô cười thoải Phàm cháo bọn họ gọi rất nhanh đưa lên, thiên sứ nhìn thấy cháo hải sản, vẻ mặt thỏa mãn lại say Phàm cũng rất không thoải mái nhíu mày, thân thể của anh gần đây xuất vài biểu hiện không tốt, xem ra phải có chút thời gian hẹn bác sĩ .May là sau khi quảng bá kết thúc có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cô thừa dịp khoảng thời gian này lo lắng một chút, có một số việc, nên sớm quyết sứ chú ý tới động tác nhỏ của cô, gọi phục vụ tới, gọi bát cháo khác, đóng gói bát hải sản này khi nào về mới Phàm sủng nịch xoa mặt thiên sứ, đứa nhỏ này thật sự là rất am hiểu ý người!Lúc này kiềm chế không được Lạc Kì vừa mới quay đầu, thấy một màn như vậy, vẻ mặt khó có thể tin. Gian nan quay sang, Tương Hân chỉ cúi đầu, hưng trí tay quơ quơ mặt cháo.“Không muốn ăn không cần miễn cưỡng, chúng ta đi nhà khác.”“Được.” Tương Hân nhẹ nhàng đáp biểu tình như thường, nội tâm lại cuồn cuộn mãnh liệt, ngón tay vò khăn cho hả giận.======Từ lúc cô thổ lộ với Lạc Kì tới nay, anh lại có chút bất hòa với cô, tuy vẫn tốt với cô, nhưng cô cảm giác được anh không yên có chút hoảng, chẳng lẽ anh không hề yêu cô? Không, không có khả năng! Anh vẫn yêu cô, mà cô cũng không thể mất anh!Quay đầu lại, oán hận nhìn Tề Phàm, tất cả là tại cô ta! Lạc Kì rõ ràng không thương cô ta, lại vì trách nhiệm không thể không cùng cô ta ở một chỗ!Cô không thể chờ đợi như vậy, Lạc Kì nhẹ dạ không thể tổn thương cô ta, vậy thì cô sẽ giúp anh quyết một chén cháo trứng bắc thảo thịt nạc của thiên sứ Tề Phàm bỗng nhiên cảm thấy đằng sau gió lạnh, thìa run lên, cháo hất ra bàn, chọc thiên sứ quyệt miệng oán giận. Cái bẫy của cô chị LạcChị Lạc Kì nếu mọi người vẫn còn nhớLại một người khó đỡ Hàn Phi, làm cho Tề Phàm vừa mới về đã một đống việc Đi trang điếm, quay cảnh cổ Tề Phàm thật không ngờ đến, Trang Nghiêm lại đến tham quan.“Sao anh biết tôi ở đây ?”Anh có phải có thông tin quá nhanh không, hôm qua cô mới về đến nhà!“Nếu thật sự muốn tìm một người, tất sẽ có rất nhiều biện pháp .”“Không phải anh để thiết bị dò trên người tôi đó chứ?”Biểu tình của anh quá mức thành thật, cô vụng về hay nói giỡn với anh, thấy cô như vậy, anh không muốn tiếp cận nhanh quá, chỉ đơn giản hàn huyên hai câu, rồi cáo từ .Hàn Phi nhìn thiên sứ rồi nhìn sang Trang Nghiêm, có khiếp sợ có nghi hoặc, anh đi rồi, mới khơi ra chuyện hai người đang hào hứng nhiệt liệt.“Phàm Phàm, anh ta là người mới em đi chơi mang về hả, phát triển đến giai đoạn chín muồi chưa?”Thiên sứ nói cái gì cho anh thế, tên này ắt có để bụng chuyện gì đó với Tề Phâm, phương diện này khẳng định là có chuyện nha!“Sao chuyện anh lại có thể suy nghĩ phức tạp thế! Chỉ là một người bạn, đến thăm em thôi, một người đàn ông và phụ nữ ngoài chuyện trên giường sẽ không còn chuyện gì khác?”“Đúng vậy, bằng không còn có gì?”Thiên sứ vẻ vô cùng tức giận, làm cho Tề Phàm có xúc động muốn phi cái gì đó vào anh!“Shadow, được rồi, đừng làm phiền ở đây nữa, kiếm chỗ nào mà ngây ngốc đi!”Tề Phàm bĩu môi, Hàn Phi tặc lưỡi, sợ thiên sứ sẽ mệt chết, một lát sau, cũng phải kiếm chỗ để thiên sứ nghỉ ngơi.“Phàm Phàm, người kia, sẽ không vừa vặn là tổng tài Hoa Thịnh đó chứ?”Thiên sứ yên lặng, Hàn Phi cũng bị lây nghiện dưa lê.“Anh quen à? Anh ta hình như không hay lộ diện lắm .”“Không lộ diện, có lộ diện mà, đúng lúc anh gặp qua một lần.”“Đúng vậy. Trước kia em có gặp qua anh ta một lần ở New York, lần này lại gặp trên máy bay.”“Hả? Khéo vậy! Là duyên phận ư? Hay là vì gian tình?”Thiên sứ bước lại gần, vẻ mặt dâm tà.“Em không xong rồi!”Không đợi Tề Phàm phản bác, Hàn Phi đã tới trước đe dọa anh, người này gần đây cả đầu luôn nghĩ chuyện xấu, xem ra phải dạy dỗ lại cho hai dính sát lấy nhau, không muốn làm bóng đèn cho hai người, cô thay quần áo, phẫn nộ đi thử vai .Ở cùng Thiên Ân hơn hai tháng, Thiên Ân và cô đã có thói quen ở chung, cô cũng bởi vậy mà tâm thần không yên , buổi tối cũng ngủ không ngon nay kết thúc công việc sớm, cô gọi điện thoại tới Lạc gia.“Phàm Phàm Phàm Phàm, là mẹ ạ?”Thiên Ân đang ống nghe to sắp che hết mặt nó, kêu lớn tiếng.“Là mẹ đây, Thiên Ân đang làm cái gì thế?”“Chơi quy bài với ba ba, ba ba giống y hệt mẹ, luôn thua, chả thú vị tí nào!”“À.”Vì Thiên Ân nói anh không thú vị, hai cha con một trận cười đùa, nghe thấy Lạc Kì ở nhà, Tề Phàm nhất thời có chút bối rối, đang nghĩ nên nói tiếp cái gì thì Lạc Kì đã nhận lấy điện thoại.“Phàm Phàm, là anh. Thiên Ân em không cần lo lắng, thật ra lo lắng phải là em đấy, một người ở bên ngoài phải chăm sóc mình cho tốt. Thiên Ân rất ngoan, ban ngày anh không ở nhà, mẹ sẽ chơi với nó, buổi tối, anh sẽ dỗ nó ngủ .”“Vậy em cũng an tâm, giúp em hôn Thiên Ân, nói với nó em sẽ về nhanh thôi, cứ như vậy đã nhé, gặp lại.”Không đợi Lạc Kì trả lời, Tề Phàm đã cắt đứt điện thoại. Cô thật sự là vô dụng, nghe thấy giọng anh mà tâm đã hoảng hốt không ngừng!Nắm ống nghe đang tút tút, Lạc Kì có chút buồn bã, hiện tại, một câu cô cũng không đồng ý nói với anh sao!======Lạc Kì thấy Lạc Vân, không cảm nhận được thấy tình cảm chị em ấm áp, mà cảm thấy phía sau lưng gió rít từng phụ nữ trước mắt này, sinh cùng ngày cùng tháng với anh, chỉ nhanh hơn anh một phần tư giờ ngắn ngủi, nhưng cô quỷ kế đa đoan, anh phải chịu đựng hai mươi mấy năm, gặp ngoài đường thì chạy như điên, cùng lắm chỉ để lại vài dấu vết chân trên đường cô mà hiện diện của cô, tuyệt đối tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.“Sao thế này, Lạc đại tổng tài quang lâm tới cái miếu nhỏ khó coi này, có gì phải làm ư?”Trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, trong lòng lại tính toán, binh đến tướng chặn, nước lên thì đắp đê.“Chị tốt xấu gì cũng là chị ruột em, đến thăm em mà thôi, nói chuyện mà cứ động vào việc là sao?”Lạc Vân cầm thuốc trên bàn Lạc Kì, rút ra một điếu châm, thảnh thơi ngồi đối diện Lạc Kì.“Bởi vì biết chị là chị của tôi, tôi mới biết chị tới ắt là không có chuyện tốt, nói đi, chị làm xằng làm bậy gì muốn tôi giúp thu dọn hậu quả đây!”Sớm chết sớm siêu sinh, anh hiện tại không có sức mà tiêu tốn với cô.“Em nói vậy, làm cho người ta rõ thương tâm!”Ngoài miệng nói thương tâm, trên mặt lại cười tính kế.“Thương tâm xong rồi thì nói đi.”Đối với Lạc Vân, anh thật sự rất khó có kiên nhẫn.“Lạc Kì, em có biết, chị vừa mới thay đổi công ty, bán nội y, muốn mượn người của em giúp chị chụp một ít để quảng cáo.”“Là chuyện này?”Nếu là chuyện này, yêu cầu của Lạc Vân vẫn còn dễ dàng bình thường chán.“Chỉ có việc này.”“Chị gọi điện thoại một cú là được, muốn ai chụp,tôi sẽ giúp sắp xếp thời gian. Tiền nong cụ thể, chị có thể bàn bạc kĩ với người đại diện của cô ấy. Vì là chị em người nhà với tôi, tôi sẽ bảo họ tính rẻ chút.”Anh đã cố gắng phụng sự hết sức.“Nếu chỉ muốn rẻ một chút, chị lại tự mình đi chuyến này sao?”Lạc Vân cười vẻ mặt từ ái, lời nói ra làm Lạc Kì tức giận đến cái mũi phát bốc hơi.“Công ty em nắm trong tay người tài thế, nào là bốn bong hoa đào, năm đóa hoa kim, tổng cộng có 9 vị, chị muốn toàn bộ ra làm người phát ngôn, hơn nữa, về giá, chị muốn giảm ba lần!”“Lạc Vân, sao chị không đi làm việc tróc nợ đi, tôi cảm thấy lĩnh vực đó là thiên phú trời ban cho chị đó!”“Em thân yêu, em nói vậy, làm cho người chị này khó mà có thể chịu đựng được!”“Vậy chị không cần chịu đựng hay nghĩ gì nữa, tôi sẽ không đồng ý!”Lạc Vân thấy anh lời lẽ chính nghĩa như thế, cũng không miễn qua trong lòng lại thầm nghĩ Lạc Kì, giờ là chị cầu chú, nhưng để xem, rất nhanh, chú sẽ phải cầu chị, lúc đó, còn lâu chị sẽ hào phóng vậy đâu!“Ai, xem ra, tôi đành nghĩ biện pháp khác vậy. Nhưng mà Lạc Kì này, em trăm ngàn đừng quay đầu cầu chị đấy, bởi vì khi đó, chị sẽ cho em hối hận vì có người chị này.”Nói xong, nhấc đôi giầy cao gót, ra khỏi cửa tao nhã nhất, phút cuối cùng, còn quay đầu nhìn Lạc Kì lộ ra chút thâm ý mà Kì hít sâu hơn mười lần, sao lại có người phụ nữ ghê gớm dọa người đến vậy, hơn nữa cô ta lại chính là chị gái ruột của mình!======Nhận được điện thoại của Lạc Vân điện thoại. Tề Phàm có chút kinh là chị gái ruột của chỗng cũ, trong lòng cô, quả thực hai người đều là thần cả!Trong ấn tượng của Tề Phàm, giường như không có chuyện gì là Lạc Vân không làm được nhỏ cô đã bị giáo dục, phải lấy chị Lạc Vân làm gương, nên cô ấy như một thần tượng, một vĩ nhân trong lòng vậy, đối với vị chị gái của chồng cũ, cô không những thích mà còn sùng bái và kính sợ.“Phàm Phàm, chị có chuyện cần em giúp.”“ Chị Lạc Vân, chị quá khách khí rồi, chuyện gì em có thể em sẽ giúp, chị luôn chăm sóc em mà.”“Phàm Phàm, em nói chuyện thật đấy chứ.”Cô em dâu hụt này, thật sự là một người tốt, gả cho tên Lạc Kì kì, là mù!May là, mặc dù ly hôn, nhưng theo cô biết, Lạc Kì hiện tại đang hối lỗi, cô có lá bài trong tay, còn sợ Lạc Kì không nghe lời sao!Đừng nói cô không niệm tay tình thân, cô là thương nhân, thương nhân nếu không đả thương người, sẽ tự làm thương mình .Cũng nói, cô làm như vậy, chỉ để trợ giúp mà thôi, giúp tên tiểu tử Lạc Kì kia chịu chút đau khổ, nó mới có thể hiểu được thế nào là quý trọng.“Dạ vâng, em nói thật mà, chị Lạc Vân, bất kể chuyện gì em có thể làm, em nhất định sẽ không từ chối!”“Em có biết gần đây chị chuyển kinh doanh nội y, vừa mới gia nhập thị trường, giờ chị muốn quảng bá, cho nên muốn mời em làm người mẫu.”Lạc Vân rắc thiên la địa võng, chờ Tề Phàm nhảy xuống .“Chuyện này hẳn là có thể, nhưng, Lạc Vân, chị biết em chả có danh tiếng gì, em sợ……”Cô sợ mình không tuyên truyền được, thế không phải lãng phí ý tốt của chị Lạc Vân hay sao.“Không sao, chỉ cần em chịu giúp chị việc này là được rồi. Chị nghe nói người đại diện của em là người bên mình, như vậy tốt nhất, có vẻ dễ bàn bạc, về phương diện chi phí tiền nong, mấy người chỉ cần nói là chị kí luôn.”“Chị Lạc Vân, nói thế chả bằng chị đánh vào mặt em! Chuyện bé như con kiến mà thôi, nói chuyện gì mà phí với phiếc! Như vậy nhé, đợi em và quản lý em chút, em sẽ nhanh chóng trả lời chị sau.”“Được, chị chờ tin tức của em.”Treo điện thoại, Lạc Vân tự tin mỉm cười.“Lạc Kì, lần này, không trách được chị, ai bảo lời khuyên của chị, chú không nghe!” Trang Nghiêm khóa chiếc vali da vào, nhìn lại căn phòng đã vô số lần từng ảo tưởng, cuộc sống anh cùng Tề Phàm ở đây. Giờ thì ảo tưởng đã bị sự thật đập vụn anh cũng không nên tự lừa mình là, anh có thể tự điều khiển nhiều thứ, thậm chí có thể ngừng thở, nhưng lại không thể ngừng một mình yêu yêu cô, yêu hết sức, yêu đến liều mạng, yêu đến u mê không có phương hướng cũng đánh mất cả là, anh thật không ngờ, tình yêu cũng có thể quay lại để Kì dọc theo con đường mà Tề Phàm yêu anh ta, từng bước một đi trở về, từng chút một lại gần Tề Phàm hơn, cuối cùng cũng thành công tìm Tề Phàm đã đi lạc bấy anh, ngay từ đầu khi tiếp cận Tề Phàm, nghe thấy tiếng cô khóc, trong thời khắc cuối cùng vì do dự, tư lự trên ngã rẽ thông với con đường của cô đã để Lạc Kì công bằng cạnh tranh cơ không có gì để oán giận, tình yêu của anh thật sự không thuần túy như của Lạc Kì như vậy, xứng đôi với Tề Phàm, có lẽ phải nói chỉ có Lạc Kì mới xứng đôi Tề anh, nếu ở ngay từ đầu đã không nhất định phải đi tới cùng thì giờ cũng không hẳn phải nói là đánh không còn lý do ở lại, đây là lúc anh nên rời trước khi anh đi, anh rất muốn được trông thấy Tề Phàm.====Tiếng điện thoại quấy rầy khoảnh khắc ôm nhau ngọt ngào của hai người, Lạc Kì không muốn nghe, Tề Phàm cũng không muốn nghe, nhưng người gọi điện lại như kiên nhẫn đến đắc dĩ, Tề Phàm phải buông Lạc Kì đứng dậy.“Để anh.”Đặt cô ngồi trên sô pha, Lạc Kì muốn đứng dậy nhận điện.“Đây là nhà của em!”Tề Phàm vuốt ve tay anh đang làm loạn, thấy cô còn không nguyện ý để người khác biết anh ở đây, Lạc Kì ủy khuất mếu máo, ngồi xuống một bên.“Alo?”“Là anh.”Nghe thấy giọng Trang Nghiêm, Tề Phàm không tự giác quay mặt ngắm Lạc Kì một cái, động tác nhỏ này khiến Lạc Kì đoán được người gọi điện là điện thoại trong tay Tề Phàm, giọng anh to rõ ràng.“Trang tiên sinh, tôi nghĩ, tôi đã nói rất rõ ràng .”“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, muốn nói với Tề Phàm.”Nghe thấy giọng Lạc Kì, Trang Nghiêm cũng kinh ngạc, nhưng không thể khống chế, tim trong nháy mắt co thắt, đau Kì không muốn đem điện thoại cho Tề Phàm, anh rất sợ anh vất vả lắm mới tranh thủ cơ hội mà lại bị Trang Nghiêm nói mấy câu sẽ đoạt được! Nhưng Tề Phàm đưa tay quơ rước mặt anh, làm anh không có biện pháp cự điện thoại trả lại cô, tay cầm tay cô, lòng bàn tay anh đầy mồ hôi, làm cho cô uất ức cười.“Có việc?”Từ sau khi giao việc phá vỡ hợp đồng cho anh, bọn họ vẫn chưa gặp lại, bây giờ anh gọi tới, nhất định là có chuyện gì.“Anh phải về Hongkong, nói lời tạm biệt thôi.”“Sao đột nhiên vậy?”Anh vẫn nói rất thích cuộc sống công việc ở đây, hy vọng sau này sẽ ở đây, vì sao lại đột nhiên đi khỏi vậy?Chẳng lẽ, là bởi vì cô sao?“Bởi vì không có lý do ở lại.”Giọng nói bị tổn thương, xác minh cô đoán là đúng.“À, bởi vì em sao?”“Tề Phàm, trước khi anh đi, anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ em cười, em có thời gian có thể bỏ ra một chút thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé này của anh không “Không có câu trả lời, không nghĩ muốn làm cô thêm gánh nặng.“Hôm nay em có, anh nói địa điểm đi.”Đối với Trang Nghiêm, ngoại trừ có lỗi, biết ơn còn nhiều hơn cô khó khăn nhất , anh vươn tay giúp đỡ cô, dắt cô đi tới con đường sáng lạn và Hàn Phi, cũng như thiên sứ đều hy vọng cô vui vẻ, hạnh phúc .Mà đối với tình cảm của anh cô không chỉ tiếc nuối vì cô có cảm giác mình được yêu mến, chiều yêu cầu nhỏ như vậy, cô thật sự không có lý do gì cự tuyệt.====Thấy cô tắt điện thoại, Lạc Kì chỉ muốn ôm cô quay về, lúc này, anh không thể bình tĩnh như vừa nãy.“Phàm Phàm. . . . . .”Nghe thấy bọn họ nói chuyện, anh không thể cầu xin cô đừng đi?“Lạc Kì, em thiếu Trang Nghiêm nhiều lắm. . . . . .”“Thế anh cùng đi!”Tề Phàm ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì, cũng không có sức mà cự tuyệt.“Cùng lắm thì, anh tránh ở một bên, không cho anh ta nhìn thấy! Anh chỉ sợ anh ta sẽ bắt nạt em thôi.”Cúi đầu, anh nhẹ nhàng vỗ về lòng bàn tay cô, không muốn để cô thấy dáng vẻ chật vật của anh lúc này.“Được rồi.”Mỉm cười, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, như là đánh dấu cho cô thuộc về anh, dấu tay? Chặt tay?Đứng gần tòa nhà Trang Nghiêm hẹn, Lạc Kì cuối cùng vẫn không cùng cô đi, đưa cô đến cửa, săn sóc dặn dò cô sớm Tề Phàm đến, Trang Nghiêm mới đợi được một lát, còn giúp cô gọi nước uống nóng cùng mấy đồ ngọt.“Chờ lâu chưa?”“Chưa, vừa mới thôi, vốn định đón em, nhưng mà anh cũng không thấy tiện.”“Anh suy nghĩ nhiều quá, nào có cái gì không tiện.”Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào, như lúc xa lúc gần đập vào lòng anh, làm toàn bộ phòng tuyến lúc trước anh có công xây dựng đập vỡ không tự giác theo biểu tình của cô, đập nhanh hơn.“Sao lại đột nhiên quyết định quay về Hongkong ?”Lại uống một hớp sữa lớn, thấy Trang Nghiêm chỉ nhìn mình không nói lời nào, cô vẫn nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng.“Kỳ thật cũng không phải đột nhiên, anh cũng đã suy nghĩ lâu rồi. Bây giờ công ty mới đã chính thức đi vào quỹ đạo, vẫn phải cố gắng, Trang Trọng giờ hoàn toàn có thể một mình đảm đương, anh nghĩ để công việc bên này giao cho anh ấy.”“Hơn nữa, Hongkong còn cần anh hơn ở đây.”“Là thế à.”Tuy không được đầy đủ, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu tỏ vẻ lý giải .“Kỳ thật, anh gặp em vì còn có một chuyện muốn nói cho anh.”“Là chuyện gì?”“Lạc Kì, anh ta đi tìm anh, nhưng hình như còn hiểu lầm gì đó.”“Kỳ thật là anh không tốt, ngày đó bị tức đến bù đầu, anh đã không nói rõ ràng. Mặc kệ anh ta nói gì, em cũng đừng tự chịu trách nhiệm một mình, anh sẽ giải thích với anh ta .”“Nếu thật sự có thể không nói trách nhiệm hay phải chịu trách nhiệm thì tốt quá”Chật vật cong khóe môi, nhấp một ngụm cà phê, chua sót tràn đầy miệng mới gian nan nuốt có thể, anh thật sự muốn được nhận trách nhiệm cho Tề Phàm .Chỉ là, không thể nào không để ý trong lòng!Lời nói Lạc Kì ngày đó , mỗi từ mỗi câu, đều khắc sâu trong đầu anh, sợ là kiếp nầy không bao giờ … có thể xóa thật, trước đó anh anh cũng vô số lần hỏi lại mình, cũng vô số đáp án giống nhau làm cho anh xác định anh cũng có tự tin giống Lạc Kì không ngại đứa nhỏ ngày đó Tề Phàm bỗng nhiên hỏi lại anh, thì trong nháy mắt anh lại do dự .Trong nháy mắt đó, anh bại dưới tay Lạc nháy mắt đó, thứ anh muốn là bản thân mình, còn Lạc Kì muốn , là Tề Phàm.“Xin lỗi.”“Chưa từng có cô gái nào nói xin lỗi với anh, em lại nói rất nhiều lần, anh có không có kém cỏi như vậy, liên tục bị em cự tuyệt.”Cô luôn phủ định mị lực nam tính của anh, làm cho anh cảm thấy rất là thất bại.“Không, Trang Nghiêm, anh thật sự tốt lắm. Dù là bạn trai, chồng, tình nhân, anh đều rất tốt. Nếu không có Lạc Kì, em nghĩ em cũng trốn không khỏi mị lực của anh thậm chí còn có thể không thể tự kềm chế mà yêu anh.”“Nhưng đã từ rất sớm rất sớm, trong mắt em, trong lòng em, chỉ chứa hình bóng Lạc Kì. Không phải không gặp được người tốt , cũng không phải không động lòng đối với người khác, mà là bởi vì đã muốn có anh ấy, thì em sẽ không muốn động tâm nữa cũng không muốn gặp mặt người rất tốt .”“Tình yêu của em rất kịch liệt, một lần, là hao tổn hết nguyên khí, nên, cả đời, chỉ có thể yêu một lần.”“Cho nên anh mới nói cho em biết, anh còn rất nhiều ưu điểm, hoàn toàn không biết xấu hổ.”Anh thoải mái đùa cùng cô, cô vội không ngừng gật đầu.“Trang Nghiêm, cám ơn anh.”“Cám ơn anh cái gì?”“Tất cả!”Tề Phàm nhìn thẳng ánh mắt anh, vẻ chân thành.“Nếu thật sự muốn cám ơn anh, thì sau này mỗi ngày anh không ở đây phải hạnh phúc vui vẻ!”“Vâng!”Cô thật sự không muốn khóc , thật sự không nghĩ tới, anh sẽ nói như vậy, hại cô nhịn không được.“Được rồi, làm mẹ rồi còn khóc nhè thế này, về sau cục cưng sẽ cười em đấy”“Nó dám! Dám cười em sẽ không sinh !”Cô lau nước mắt, mũi hồng hồng , bộ dáng buồn cười đáng cầm khăn tay giúp cô lau nước mắt, trong lòng lại một lần nói cho mình, đừng để dáng vẻ đẹp của cô câu cục cô không khóc nữa, anh lại không kìm được một giọt nước mắt lăn xuống.====Trên đường trở về, ngay cả xe cũng không thỏa mãn tốc độ của anh, anh vẫn cảm thấy mình đi quá ngừng một hồi lâu, Tề Phàm quay sang nói cám ơn anh rồi xuống xe.“Phàm Phàm!”Xoay người, chỉ thấy anh cũng xuống theo.“Sáng mai anh bay.”Qua sáng mai, anh sẽ không thấy hay bước vào thế giới của cô.“Vâng, thuận buồm xuôi gió!”Có chút ngượng ngùng cười cười, hàn huyên lâu như vậy, cô còn chưa hỏi hỏi anh bao giờ đi, đối với bằng hữu như thế thật sự rất không quan tâm .“Phàm Phàm. . . . . .”“Vâng?”“Cuối cùng, anh có thể ôm em một cái không?”Anh hai tay giao nắm, bộ dáng co quắp khẩn trương, trong ánh mắt thậm chí lóe ra tia khẩn cầu.“Đương nhiên có thể!”Tề Phàm chủ động mở hai tay, Trang Nghiêm đi nhanh đến gần cô, đem cô ôm vào lòng,ngực, ngực giống như muốn bẻ gẫy cô!Một tiếng thét kinh hãi động cũng không dám động, bên tai tràn ngập không biết là tiếng gió hay là anh tiếng thở dốc.“Phàm Phàm, em có một chút nào muốn anh. . . . . .”“Trang Nghiêm?”“Có không?”Tay anh càng ngày càng dùng sức, Tề Phàm cảm giác xương sườn sắp bị gẫy, trái tim bị đè ép từng đợt hầu đau, không thể phát ra âm thanh, đành phải dùng sức gật gật Nghiêm nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô, cô nhắm mắt lại, hai gò má lạnh lẽo lưu lại giọt nước mắt nóng Kì đứng ở trên lầu, nhìn thấy hai người dưới lầu thâm tình ôm nhau, trong lòng tuy có phong ba bão táp ghen tuông, lại có chút khó Nghiêm này, không thể nghi ngờ là tình sâu vô cùng với Tề Phàm, một khi đã vậy, sao lại bội tình bạc nghĩa với cô?Chẳng lẽ, phương diện này, có ẩn tình khác?

lấy anh rồi đợi anh yêu em