Có thể nói, Tết Trung thu từ lâu đã luôn in dấu trong tâm khảm mỗi con người Việt Nam. Sau đây là các bài cảm nghĩ về đêm Trung thu ngắn gọn, cảm nghĩ về đêm trăng trung thu, dàn bài cảm nghĩ về đêm trăng Trung thu siêu hay. Mời các bạn cùng tham khảo.
October 12, 2022. ĐỒNG NAI, Việt Nam (NV) - Hình chụp bàn làm việc của ông Lê Ánh Dương, trung tá công an, trưởng trạm Cảnh Sát Giao Thông Suối Tre ở tỉnh Đồng Nai đăng trên báo Một Thế Giới hôm 12 Tháng Mười, khiến công luận bàn tán rôm rả. Ông Dương vừa mất ghế
Lá Thư Từ Ánh Trăng FULL , chương 1 của tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
MC: Việt Dzũng, Nam Lộc, Thùy Dương, Dương Nguyệt Ánh, Phan Nhật NamSong List:01.Liên khúc: Gửi về anh (Đỗ Thu) - Băng Tâm & Y Phụng; Nó và tôi (nhạc Song Ng
Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG; Thứ Bảy, 01 Tháng Giêng, 2022 17:00. 1. Chuyện cũ mùa Giáng Sinh: LÁ THƯ TỪ MẶT TRĂNG . Nhà văn Samuel Langhorne Clemens (1835-1910), bút danh Mark Twain, có bốn người con. Ngoài bé trai đầu lòng là Langdon chết vì bệnh bạch hầu lúc mười
cash. xúc bi thương còn chưa kịp để lộ ra, thì tôi đã bị câu “Anh hãy lao đến vòng tay em đi” làm cho sững sờ cứ ai đã chơi Wechat đều biết rằng khi chúng ta nhấp đúp vào ảnh đại diện của nhau, chúng ta sẽ gửi cho họ một thông báo "đã chụp ảnh đại diện".Nhưng nội dung đằng sau được đính kèm với cái chụp màn hình là do bên kia đặt cách khác, Thời Nghiên Lễ đã chụp màn hình kèm nội dung “Anh hãy lao đến vòng tay em đi”Thời Nghiên Lễ phóng túng vậy sao?Còn chưa đợi tôi hết sốc, thì một dòng chữ từ từ xuất hiện trong hộp trò Nghiên Lễ "Chồng em không để tâm sao?"Cơ thể tôi run rẩy nặng nề, người chết còn trả lời Wechat sao?Không đúng, làm sao có thể là ai đó đã sử dụng điện thoại của anh ta sau khi anh ta chết gõ một câu hỏi "Anh là ai?"Đầu bên kia liền trả lời "Thời Nghiên Lễ."Nói xong anh ta còn đùa một câu "Bạn học Phương Di, đến lời giải thích em cũng không nỡ cho tôi sao?"Ngữ khí này, cách xưng hô này, tất cả đều rất quen thuộcNhưng tôi không tin "Đừng giả vờ nữa, tôi đã biết Thời Nghiên Lễ đã qua đời, tại sao anh lại giả làm anh ấy?"Lần này, bên kia im lặng vài căng thẳng thúc giục "Nói đi chứ."Thời Nghiên Lễ thong dong trả lời "Hi vọng tôi chết vậy sao? Được, tôi ngả bài đây."Tôi???Thời Nghiên Lễ "Tôi là Thời Nghiên Lễ, tôi đang nằm trong quan tài nói chuyện với em đấy."Bộ dáng hài hước thản nhiên của người đàn ông đó hiện lên trong đầu tôi, lòng tôi bỗng cảm thấy run nào, tôi gặp phải ma rồi?Thật may thay, Thời Nghiên Lễ nói thêm câu nữa "Xung quanh tối lắm đấy, em có sợ không?"Tay tôi run lên, chiếc điện thoại suýt chút nữa rơi không phải bên đó có người dùng điện thoại của anh ấy cố ý bày trò, thì đầu bên kia, là người hay là ma?Tôi nhanh chóng bấm vào lời mời cuộc gọi thoại, tim tôi như thắt cùng, anh ta cũng bắt ở đầu dây bên kia lại không có âm thanh thể anh thực sự đang ở trong một không gian tối khép kín, không có âm thanh, không có tiếng gió run rẩy và cất giọng “Thời Nghiên Lễ?”Giọng nói trầm ấm của anh phát ra từ điện thoại “Ừm, là tôi.”Điện thoại tuột khỏi tay, tôi cố gắng để giữ lấy Nghiên Lễ nhận ra, cười mặt trời ấm áp bao trùm lấy tôi, dưới bầu trời xanh, tôi thực sự không thể tin được câu nói đó là của người đã số suy nghĩ vụt qua trong đầu tôi. Là một nhà vật lí, tôi bằng lòng tin vào thuyết không gian-thời gian song song dù ý tưởng này thật điên rồ, nhưng giọng tôi vẫn run rẩy hỏi "Thời Nghiên Lễ, bây giờ cậu ở đó là ngày tháng năm nào?"“Ngày 11 tháng 5 năm 2018."Thời Nghiên Lễ dường như bất lực trước tôi, trêu chọc tôi một cách ác ý "Đồ ngốc, tôi đang ở trong quan tài, thời gian cũng giống như em thôi."
ấy đi từng bước một nhẹ nhàng tiến về phía tôi, đứng thẳng trước mặt xuống đôi mắt đỏ hoe của tôi, anh thấp giọng thở dài "Sao em lại khóc?"Tôi ôm chặt bông hoa vào lòng, vẫn nhìn anh không chịu nói lời đó khi chưa gặp được anh, tôi xúc động mãnh liệt như thế, ấy mà bây giờ tôi thậm chí còn không dám vươn bàn tay ra sờ vào người Nghiên Lễ hơi cúi xuống, từ từ tiến lại gần, hơi thở ấm áp của anh ấy phả vào môi kiên nhẫn, dịu dàng dỗ dành tôi “Phải đi một con đường rất dài mới gặp được em, nên ngoan, đừng khóc nữa.”Anh ấy không dỗ tôi thì không sao, nhưng khi dỗ tôi, tôi bật lòng năm nay, anh để tiến đến gần tôi, mỗi ngày mỗi đêm đều phải chịu đựng đau cái tuổi đầy dằn vặt, đau thương như thế, mà tôi không có ở bên cạnh nấu cơm giặt giũ cho anh, tình cảm có nhưng lực bất tòng tâm không thể làm gì cả, khiến trái tim tôi tan khóc rất thê thảm, anh vừa bất lực vừa đau khổ, còn cẩn thận lau nước mắt cho tôi."Ngốc ạ, đừng buồn nữa, hiện tại anh không phải rất tốt sao?""Nào, để anh ôm một cái."Buổi chiều tàn cuối thu, gió thu mát mẻ hơn trước, anh nhẹ nhàng kéo tay tôi, nhiệt độ đầu ngón tay anh còn lạnh hơn cả nhào vào vòng tay anh khóc, vòng tay ôm chặt lấy sợ một khi buông tay, anh sẽ biến tay anh liên tục nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi, giống như vuốt ve một viên ngọc quý, không dám dùng sức quá có thể ôm lấy nhau, chúng tôi cùng nhau bước cả chặng đường đường đó thực sự rất khó khăn mệt chúng tôi đã rất nỗ lực và kiên định tiến về phía đối Nghiên Lễ đau ốm bệnh tật triền miên mấy năm, nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ đến viên đến thăm anh lần lượt đến rồi đi, vài sinh viên quen thuộc trong phòng thí nghiệm của anh lúc đầu vẫn khá dè dặt mà gọi tôi một tiếng "Giáo sư Phương."Số lần đến càng nhiều, bọn chúng càng trở nên mạnh dạn một buổi chiều bình thường, Thời Nghiên Lễ vừa ngủ trưa thức dậy, tôi đang ở trong phòng làm việc thì học sinh của anh đến. Vừa đi vào đã có người hỏi luôn một câu "Thưa giáo sư, sư mẫu đâu rồi?"Thời Nghiên Lễ có lẽ cũng có chút bị bất ngờ, nửa giây sau anh mới lên tiếng với giọng trầm ấm "Cô ấy đang ở trong phòng làm việc."Anh ấy hướng về phòng làm việc gọi tên tôi. Tôi đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó nên không thể lập tức trả lời anh khi tái hợp, tôi chưa bao giờ dám đòi hỏi quá nhiều, nhưng khi nghe đến “sư mẫu” này, lòng tôi nóng bừng, có một chút háo hức và mong Nghiên Lễ đẩy cửa bước vào, đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng hỏi "Em không nghe thấy anh gọi sao?"Anh nghĩ thiết bị cấy ghép hỗ trợ thính giác trong tai tôi không hoạt động tốt lắm.“Em đang nghĩ đến một số chuyện.” Tôi nắm lấy tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua lại trên mu bàn tay anh, nơi có những đường gân nổi lên, một dòng suy nghĩ chớp nhoáng nhảy ra trong đầu tôi, tôi ngập ngừng mở miệng “Hay là, chúng ta...”"Thiết bị Di Thanh mới chuẩn có mặt trên thị trường rồi, tìm một ngày đẹp trời, anh đưa em đi làm phẫu thuật."Kết hôn đi - ba chữ này còn chưa nói ra, nhưng Thời Nghiên Lễ dường như đã cảm nhận được điều gì đó nên cắt ngang lời biết rằng Thời Nghiên Lễ thực sự biết tôi định nói anh cố tình né tránh nên tôi đã nuốt lại ba chữ anh luôn sợ con đường sắp tới sẽ dừng lại, anh không muốn bỏ tôi lại với những gông cùm sau không muốn ép buộc anh, vì vậy chủ đề này đã âm thầm bị bỏ sự sắp xếp của Thời Nghiên Lễ, tôi trở thành người cấy ghép đầu tiên của Di chỉ là một ca phẫu thuật động chạm vô cùng nhỏ, nhưng trên bàn mổ Thời Nghiên Lễ còn hồi hộp hơn cả tôi, vì sợ tôi đau nên hài hước an ủi "Nếu đau thì mắng Thời Nghiên Lễ là tên khốn, anh ta đã nghiên cứu cái quái gì vậy? Như vậy em sẽ quên đi đau đớn.”Tôi bị anh làm cho buồn cười "Em không nỡ mắng anh đâu."Cuộc phẫu thuật không hề đau, tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ sơ sinh vừa chào thính điện tử cũ có tốt đến đâu cũng không giống như Di Thanh, khi cấy vào người không có cảm giác như có dị vật trong tai, cảm giác như nó đã hòa vào người mình tôi không nói ra, sẽ không ai phát hiện ra tôi bị khiếm thính những năm tháng dài đằng đẵng trước kia, trước ánh mắt thương hại và khinh thường của người khác, tôi luôn cảm thấy bản thân kém cỏi và bất lực đến mức không dám nhìn thẳng ra thế giới Nghiên Lễ biết tất cả mọi thứ, cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của tôi, không bao giờ nói một lời, nhưng giữ lại tất cả tiếng nói của cả thế giới với khi Di Thanh được đưa lên thị trường, phóng viên muốn phỏng vấn Thời Nghiên Lễ nhưng đều bị từ chối, nhưng cô ấy vẫn cứ liên tục gửi thư mời phỏng Nghiên Lễ cảm động trước sự chân thành của cô ấy nên đã đồng phóng viên bật khóc khi gặp anh, liên tục kể về việc anh trai cô bị điếc, nhưng bây giờ thì anh trai cuối cùng cũng đã nghe được âm thanh, cô rất cảm kích hướng về Thời Nghiên nói với anh."Anh thật là một người vĩ đại." Cô liên tục Nghiên Lễ trước đến nay bao giờ thích những lời khen này, cười hài hước nói "Cô nói quá rồi, có thể cô không tin, nhưng tôi nghiên cứu ra Di Thanh chỉ để làm vui lòng người yêu tôi".Thấy anh không thích xu nịnh, nữ phóng viên tiếp lời anh "Cô ấy hẳn là người rất tốt mới được anh yêu như vậy?"Lúc này, đã vào giữa mùa đông, khung cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, nụ cười trên khóe mắt Thời Nghiên Lễ như làm tan đi mùa đông lạnh giá."Cô ấy à! Cô ấy là mặt trời duy nhất trong cuộc đời tăm tối của tôi."
Dịch MintBeta BachPhiUyenVăn ánThời gian đã bắt đi người yêu của tôi, tới khi gặp lại, liệu người có còn ôm tôi chăng?
Lá Thư Từ Ánh Trăng là bộ truyện cực kỳ hấp dẫn mà Truyen24 muốn giới thiệu đến các bạn ngay bây giờ. Cùng khám phá nhé! Thông tin truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Tên truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã Thể loại Truyện Ngôn Tình Tóm tắt truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Sắp tốt nghiệp đại học rồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết thư tình cho Thời Nghiên Lễ. Thấp thỏm không yên đợi tận mấy ngày, cuối cùng vào một buổi tối nào đó nhận được tin nhắn của Thời Nghiên Lễ. Ba chữ với hàm ý mờ ám Đến nhà tôi Rõ ràng tôi biết rằng lời mời này quá phù phiếm, nhưng vẫn đi, thậm chí còn mặc một bộ váy màu đen gợi cảm mà trước giờ tôi không dám mặc. -> Xem thêm Truyện Ngôn Tình Ngược Trên đường đến nhà anh ấy, tôi như bước đi trên mây vậy, cả người đều như đang bay bổng. Nhưng khi mở cửa nhà anh ấy, tôi sững sờ. Trong phòng khách có mấy người đàn ông đã uống quá chén, ánh mắt đều nhìn về phía tôi mang theo vài phần dò xét mờ ám. Thời Nghiên Lễ uể oải dựa vào bên quầy bar, giữa các ngón tay thon dài mở nắp chai rượu sâm-panh, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng mờ nhạt. Người phụ nữ xinh đẹp nhón chân bám vào vai cậu ấy, hất cằm hướng về tôi “A Lễ, bạn gái nhỏ cậu tới tìm sao?” Thời Nghiên Lễ với giọng điện xa cách “Sinh viên vừa học vừa làm ở phòng thí nghiệm thôi.” Đúng thế, 4 năm đại học, thân phận của tôi chính là làm trợ lí cho anh ấy ở phòng thí nghiệm, yên lặng như cái bóng luôn đi theo anh ấy. Yêu thầm giống như một chất độc mãn tính, nhiều năm âm thầm ngấm vào xương tuỷ. Rốt cuộc tôi không kiềm chế được, bày tỏ lòng mình với anh ấy. Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết có ý gì mà lại cười “Nhìn cách ăn mặc này, không giống tâm tư của một sinh viên đâu.” -> Xem thêm Truyện Ngôn Tình Sủng Tôi đứng dưới ánh mắt trầm ngâm của mọi người, ngượng ngùng túm chặt lấy góc váy. Thời Nghiên Lễ “Em Phương Di, giúp tôi dọn dẹp một chút chứ?” Ồ. Thì ra anh ấy gọi tôi đến nhà chỉ là vì giúp anh ấy dọn dẹp đống lộn xộn sau khi uống rượu mà thôi. Chúc các bạn có những giờ phút đọc truyện online thư giãn vui vẻ nhé!
tốt nghiệp đại học rồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết thư tình cho Thời Nghiên thỏm không yên đợi tận mấy ngày, cuối cùng vào một buổi tối nào đó nhận được tin nhắn của Thời Nghiên chữ với hàm ý mờ ám Đến nhà tôi?Rõ ràng tôi biết rằng lời mời này quá phù phiếm, nhưng vẫn đi, thậm chí còn mặc một bộ váy màu đen gợi cảm mà trước giờ tôi không dám đường đến nhà anh ấy, tôi như bước đi trên mây vậy, cả người đều như đang bay khi mở cửa nhà anh ấy, tôi sững phòng khách có mấy người đàn ông đã uống quá chén, ánh mắt đều nhìn về phía tôi mang theo vài phần dò xét mờ Nghiên Lễ uể oải dựa vào bên quầy bar, giữa các ngón tay thon dài mở nắp chai rượu sâm-panh, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng mờ phụ nữ xinh đẹp nhón chân bám vào vai cậu ấy, hất cằm hướng về tôi “A Lễ, bạn gái nhỏ cậu tới tìm sao?”Thời Nghiên Lễ với giọng điện xa cách “Sinh viên vừa học vừa làm ở phòng thí nghiệm thôi.”Đúng thế, 4 năm đại học, thân phận của tôi chính là làm trợ lí cho anh ấy ở phòng thí nghiệm, yên lặng như cái bóng luôn đi theo anh thầm giống như một chất độc mãn tính, nhiều năm âm thầm ngấm vào xương cuộc tôi không kiềm chế được, bày tỏ lòng mình với anh phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết có ý gì mà lại cười “Nhìn cách ăn mặc này, không giống tâm tư của một sinh viên đâu.”Tôi đứng dưới ánh mắt trầm ngâm của mọi người, ngượng ngùng túm chặt lấy góc Nghiên Lễ “Em Phương Di, giúp tôi dọn dẹp một chút chứ?” ra anh ấy gọi tôi đến nhà chỉ là vì giúp anh ấy dọn dẹp đống lộn xộn sau khi uống rượu mà thôi.“Được.” Tôi cúi đầu hoảng loạn đi về phía phòng nói của người phụ nữ nhìn thấu lòng người ở phía sau truyền đến “Cô ấy thích cậu đấy.”Sau đó những người đàn ông phụ hoạ theo cười lớn, tình cảm vụng về của tôi, bọn họ đều nhìn thấy rất người đàn ông nói đùa “Cô gái nhỏ thích cậu như thế, chi bằng chấp nhận luôn đi.”Tôi xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu, vùi đầu dùng sức cọ rửa ly cốc, nhưng trái tim lại đập liên hồi, vểnh tai lên căng thẳng mong đợi động tĩnh bên tiếng nước chảy rào rào, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng giễu cợt ngạo mạn của Thời Nghiên Lễ “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”Người đàn ông đó lại cười “Cô gái nhỏ cũng khá xinh đẹp đấy, trâu già gặm cỏ non mà cậu vẫn không vui sao?”Thời Nghiên Lễ chậm rãi hỏi lại “Ai lại thích một người khuyết tật chứ?”
lá thư từ ánh trăng