Chương 15: Người Cũ. « Chương Trước. Quản Lý. Chương Tiếp ». Sau lần bị bà Lý hãm hại, Khả Di và Ân Vương Hoàng đều như khắc cốt sẽ không quay lại căn nhà đó dù chỉ là một phút, nhưng điều mà hai vợ chồng cô luôn để tâm chính là ông Tần. Ông vốn dĩ sống một Chương 9: Đêm Bali. Như lời Ân Vương Hoàng đã nói trước, tuần trăng mật lần này đi trong vòng một tuần. Khả Di cứ nghĩ nhờ chuyến đi này thì cả hai người có thể gia tăng được thêm phần tình cảm nhưng cô không ngờ rằng đã bốn ngày trôi qua, ngày nào cũng vậy, sáng Truyện Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân - Chương 15 với tiêu đề 'Người Cũ' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; không hề đọc tên người gọi mà ánh mắt cứ lơ đãng nhìn theo bóng chiếc xe ô tô của Ân Vương Hoàng khuất dần trong nắng chiều mùa thu. Vợ hờ yêu của tổng giám đốc ân - (Chương 10) - Tác giả HThienDu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. cash. Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 62Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng có những bữa tiệc trong giới nên mỗi khi đối mặt với cô, chỉ có sự lạnh đã hi sinh mọi thứ của mình để trở thành vợ của một người quyền lực nhưng với sự lạnh nhạt của anh, cô phải làm sao? Liệu sự quan tâm và thuần khiết của cô có thể làm anh rung động?******Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn..."Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trử kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra"Bối, qua đây với mẹ."Cậu nhóc vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại."Thằng bé đúng là con của chúng ta.", anh ta nhếch miệng."Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói."Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm."Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều... Sáng hôm sau....Khả Di mệt mỏi thức dậy, cả thân thể cô đều uể oải sau bữa tối hôm qua. Khả Di ngồi dậy, kéo lấy chiếc chăn che lấp cơ thể trắng hồng của mình rồi nhớ lại, gương mặt của cô trở nên đỏ bừng khi nhớ lại đêm hôm qua, anh và cô đã làm gì. Dọn về đây đã được một tháng nhưng tối hôm qua chính là lần duy nhất cô gần gũi với anh sau ba năm xa cách. Nhưng bên cạnh đó cô cũng không thể không trách bản thân mình. Đêm qua thấy anh say khướt cùng ướt mưa vì cô, trái tim cô không thể chống cự thêm nữa, nó đã thật sự vì anh mà cởi bỏ lớp giáp mà trước giờ chủ nhân nó đã mặc cho nó. Cô vì anh quên đi những tổn thương trước kia, cô vì anh mà quên đi ý chí cùng dự định của mình, cô vì anh mà làm chuyện có lỗi với người chị mà cô yêu thương, cô có phải đáng trách lắm không? Chắc chắn sau đêm hôm qua, mối quan hệ của cô và anh chắc chắn sẽ thay đổi, chỉ là cô không biết sẽ thay đổi như thế nào thôi. Hoà nhã hơn? Không còn tranh cãi? Không, Khả Di, không được nghĩ bậy. Đêm hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, mày cũng chỉ động lòng khi anh ấy bị như thế. Nên nhớ, Ân Vương Hoàng chính là anh rể của mày, là người chồng mà chị cô hết mực trân quý, không thể...không....tỉnh táo nào Khả Di!!!Cốc...cốc...Trong lúc Khả Di còn đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Khả Di giật mình, kéo chăn trùm kín người rồi cất giọng."Vào đi."Chú Sơn từ ngoài cửa bước vào, nhìn khung cảnh lộn xộn trong phòng cùng gương mặt đỏ ửng của Khả Di cũng hiểu được phần nào câu chuyện, miệng ông khẽ cười nói với cô."Cô Khả Di, đã trễ rồi cô xuống dùng bữa đi ạ."Khả Di không phải kẻ khờ, nhìn chú Sơn cười vậy là cô cũng ngầm hiểu. Cô ngượng ngùng đáp lời."Dạ rồi, cháu sẽ xuống ngay ạ.""À cô Khả Di, còn việc này nữa...", chú Sơn chợt nhớ còn chuyện cần phải nói với cô nên vừa xoay lưng đi liền quay lại"Chuyện gì vậy ạ?""Cậu chủ nói chiều nay sẽ về sớm, nhắc cô đừng đi đâu mà hãy đợi cậu về."Chú Sơn nói xong liền vui thay cho cô, cười rạng rỡ rời đi. Chú biết cô và Ân Vương Hoàng thường xuyên tranh cãi, mối quan hệ "cơm không lành, canh chẳng ngọt". Nhưng tối hôm qua thấy hai người họ ân ân ái ái như vậy thì có lẽ người trong nhà không cần lo lắng nhiều Di ngượng ngùng ngồi đơ người, thôi rồi, tranh cãi hay là gần gũi gì người trong nhà đều thấy hết, thôi tiêu cô rồi, mặt mũi nào đối diện nữa đây. Trong lúc cô đăm chiêu suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại reo lên. Khả Di vươn tay bắt lấy, áp vào tai."Alo.""Khả Di, là mẹ đây.", giọng bà Thuý có vẻ rất lo lắng cùng hối hả."Mẹ? Có chuyện gì sao giọng mẹ kì lạ vậy?", Khả Di tinh ý nhận ra điều bất thường."Khả Di ơi, Bảo Bối....Bảo Bối...", bà Thuý giọng như khóc nấc bên đầu dây bên kia, miệng thì liên tục gọi tên đứa cháu ngoại."Bảo Bối có chuyện gì? Mẹ mau nói đi!", Khả Di trở nên lo lắng, giọng cũng trở nên khẩn trương."Hôm nay Bảo Bối chỉ học có hai tiếng thôi. Đáng lẽ đến giờ này mẹ đi đón nó thì thằng bé phải ở đó. Nhưng hôm nay...hôm nay mẹ đến đón thì không thấy thằng bé đâu cả.", bà Thuý nước mắt ngắn nước mắt dài kể lại sự việc cho Khả Di."Sao? Không thấy ở trường? Mẹ đã tìm kĩ chưa? Đã hỏi cô giáo chưa?""Mẹ đã tìm kĩ rồi, cũng đã hỏi cô giáo. Cô giáo bảo đã có người đến đón thằng bé trước đó rồi.""Mẹ à, bây giờ mẹ bình tĩnh ở nhà đợi xem như thế nào. Con sẽ đến nhà trẻ hỏi lại lần nữa và đi tìm Bảo Bối.", Khả Di lòng như lửa đốt, lo lắng dâng cao nhưng vẫn cố trấn an bà Thuý."Được, mẹ đợi tin con."Khả Di cúp máy rồi nhanh chóng thay đồ rời khỏi nhà. Hành động vội vã, không để ý và không nghe ai nói của cô làm người trong nhà lo lắng. Chú Sơn cũng vậy, ông hỏi nhưng cô không để tâm, cứ thế một mạch ra cửa bắt taxi mà đi khỏi. Không biết cô chủ có chuyện gì không nữa? Còn lời dặn của cậu chủ, lỡ cậu ấy về mà cô chủ không có ở nhà thì biết làm sao đây? Thôi rồi thôi rồi, cả người làm trong nhà lo lắng xì xào bàn tán, ai cũng biết sự lợi hại của cơn thịnh nộ của Ân Vương Hoàng, cô chủ cậu chủ vừa bình thường trở lại, nay lại cãi nhau, có chết đây không chứ?Nhà trẻ...Khả Di lo lắng chạy đến phòng giáo viên tìm cô giáo chủ nhiệm lớp của Bảo Bối."Cô giáo, cô nói con tôi đã được người khác đón đi sao?", Khả Di hỏi cô giáo."Dạ phải, anh ấy đã đến đón cháu ngay lúc tan giờ học.""Anh ấy? Là đàn ông sao?", Khả Di nghĩ kĩ lại. Đàn ông? Chẳng lẽ là Phúc Nguyên? Nghĩ thế cô liền hỏi tiếp."Có phải là người đàn ông cao to, rất thân thiện vui vẻ và gặp Bảo Bối sẽ đập tay không?", Khả Di nhớ lại đặc điểm của Phúc Nguyên đồng thời thói quen của anh mỗi lần gặp Bảo Bối để hỏi cô giáo nhằm xác định anh có phải là người đã đón Bảo Bối đi hay không?"Không phải. Người đàn ông ấy có cao to, nhưng gương mặt rất điển trai, lại lạnh lùng, chỉ cười với mình Bảo Bối mà thôi.", cô giáo xoay mặt qua một bên cố gắng nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông đó sau đó báo lại với Khả Di cảm ơn rồi rời đi. Cô vừa đi vừa suy nghĩ. Cao to, điển trai còn rất lạnh lùng. Phúc nguyên không phải, nhưng ngoài anh ấy thì có người nào biết đến Bảo Bối đâu. Cảm giác lo lắng cùng bất an ngày càng dâng cao. Không, Bảo Bối không thể có chuyện, cô phải mau đi tìm thằng bé. Khả Di chạy khắp nơi tìm, những nơi mà cô và Bảo Bối thường đi qua, cũng chạy qua các tiệm ăn, khu vui chơi, quán kem.... rất nhiều nhưng đều không thấy bóng dáng thằng bé. Cô tìm rất lâu cho đến giờ chiều vẫn không thấy tung tích. Khả Di bất lực đứng tựa vào vách tường của một nhà hàng ven đường, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Bảo Bối, con đang ở đâu? Bảo Bối là người quan trọng nhất đối với cô, cô không thể mất thằng bé, cũng không thể để nó xảy ra chuyện. Nhưng tất cả cô đều tìm rồi, giờ chẳng còn biết đi đâu. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ dắt con mình đi qua, cuộc hội thoại của họ đã làm cô bừng tỉnh."Con đã liệt kê ra danh sách chưa?", người phụ nữ nắm lấy tay đứa con gái ân cần hỏi."Dạ rồi ạ.", cô bé lễ phép trả lời."Được, nhất định phải đủ người nhé, nếu thiếu một bạn nào thì sinh nhật con sẽ buồn lắm đấy.", người phụ nữ xoa đầu bé người, nhất định phải đủ người, cao to, điển trai, lại rất lạnh lùng. Khả Di như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nhanh chóng chạy ra bắt taxi, chiếc xe hướng về một phía mà lao thẳng...*******Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn...Khả Di chạy nhanh vào sân biệt thự, đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Cuối cùng một thanh âm quen thuộc vang lên. Khả Di xoay người hướng về phía phát ra câu nói."Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trẻ kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra"Bối, qua đây với mẹ."Bảo Bối thấy mẹ liền vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại."Thằng bé đúng là con của chúng ta.", Ân Vương Hoàng nhếch miệng."Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói."Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm."Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỉ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều."Anh...", Khả Di tức tối định làm cho ra lẽ với Ân Vương Hoàng nhưng bị lời nói của Bảo Bối ngăn lại."Mẹ ơi ba nói sản xuất là sao ạ? Mẹ với ba làm sao sản xuất ra con vậy?", Bảo Bối ngây thở hỏi, đôi mắt to tròn nhìn cô ngơ ngác như muốn được giải thích."Bảo Bối, con gọi ba sao?", Khả Di trừng mắt nhìn Ân Vương Hoàng, rốt cuộc anh đã dạy thằng bé những gì vậy."Bảo Bối ngoan lắm, để ba đưa con lên phòng mới nhé, ba đã mua rất nhiều đồ chơi cho con. Bảo Bối có thích không?", Ân Vương Hoàng dịu dàng ngồi thấp xuống ngang với Bảo Bối, ánh mắt yêu thương nhìn thằng bé, đôi tay to xoa xoa đầu rồi khoe với thằng bé những việc mà anh đã chuẩn bị cho nó."Dạ được, mình đi thôi ba."Bảo Bối nghe có đồ chơi liền khoái chí, kéo tay Ân Vương Hoàng đi vào trong nhà mặc kệ Khả Di đứng yên ở đó. Không biết hôm nay Khả Di sao lại trở nên khó tính, bình thường cô dành thời gian dài để ăn cơm cùng nói chuyện với thằng bé nhưng hôm nay lại thúc nó ăn nhanh rồi lên phòng. Người làm vừa dọn bàn ăn xong thì Khả Di liền đứng lên, giọng lạnh lùng nói với Ân Vương Hoàng."Tôi có chuyện muốn nói với anh."Cả hai cùng vào phòng ngủ của cô nói chuyện. Ngay khi Ân Vương Hoàng vừa đi vào, cô đã đi đến trước mặt anh mà chất vấn, giọng lộ rõ sự không vừa lòng."Anh biết anh đang làm gì không? Tại sao lại đưa Bảo Bối về đây mà không hỏi ý tôi? Anh không có quyền."Khả Di mới vừa dứt lời thì đột nhiên chiếc eo thon bị bàn tay to Ân Vương Hoàng siết chặt lấy, mạnh mẽ đưa cơ thể mềm mại của cô áp sát vào lồng ngực to lớn của anh. Khả Di đưa hai tay chống trước ngực, giọng càng thêm bực tức."Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, anh buông tôi ra.", Khả Di vừa nói vừa cựa cho Khả Di cựa quậy đến đâu thì Ân Vương Hoàng vẫn bình thản ôm chặt lấy cô, trên mặt tràn đầy ý cười."Tôi có quyền chứ tại sao không? Quyền là ba của Bảo Bối.", Ân Vương Hoàng vừa nói vừa cười trông anh rất ôn nhu."Tôi nói rồi, Bảo Bối là con riêng của tôi, không phải con anh.", Khả Di khẳng định lại một lần nữa."Nếu không có tôi thì em làm sao đưa Bảo Bối chào đời, đúng không?", Ân Vương Hoàng ghé sát tai của Khả Di khẽ nói. Giọng vừa dịu dàng vừa pha chút ám muội trong đó."Anh...anh đưa thằng bé về đây là có ý gì?""Tôi đã nói em phải ngay từ đầu dọn đến đây phải mang đủ người nhưng em lại không nghe lời. Được, em muốn có cuộc sống riêng của hai chúng ta tôi thuận theo em. Nhưng tôi thấy dù sao cũng không nên để nó sống cùng ông bà ngoại dài dài được, nó phải ở bên ba mẹ nó chứ. Vì thế hôm nay tôi đã đón nó về.""Anh..."Khả Di định lên tiếng đáp trả nhưng bị cái ôm siết của Ân Vương Hoàng ngăn lại. Anh không cho cô nói nữa vì anh biết cô đang không vừa lòng, tranh cãi hoài cũng không tốt. Từ giờ có Bảo Bối rồi anh sẽ hạn chế tranh cãi với cô, anh muốn thằng bé có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, đầy đủ nhất mà anh có thể làm cho nó. Và đầu tiên anh cần làm chính là cải thiện mối quan hệ với Khả Di. Ân Vương Hoàng nghĩ rồi cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ sau đó cúi mặt, dịu dàng nói với Khả Di."Khả Di, tôi rất vui khi em đã sinh Bảo Bối cho tôi. Tôi nhất định sẽ yêu thương nó, cho nó cuộc sống tốt nhất. Một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, có được không?"**********Hãy cho au thấy những cmt và like của các bạn nào. Truyện dần dần đi đến hồi kết rồi nhé!!! 10,165 lượt thích / 490,357 lượt đọc Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng có những bữa tiệc trong giới nên mỗi khi đối mặt với cô, anh chỉ có sự lạnh đã hi sinh mọi thứ của mình để trở thành vợ của một người quyền lực nhưng với sự lạnh nhạt của anh, cô phải làm sao? Liệu sự quan tâm và thuần khiết của cô có thể làm anh rung động?******Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn..."Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trử kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra"Bối, qua đây với mẹ."Cậu nhóc vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại."Thằng bé đúng là con của chúng ta.", anh ta nhếch miệng."Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói."Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm."Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỉ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều... Có thể bạn thích? [ CHUYỂN VER] KẾ HOẠCH CƯA CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO thatweird8 222 23 21 Tác giả Oa Qua OaTình trạng bản gốc ĐÃ HOÀNTình trạng bản edit ĐANG TIẾN HÀNH 09/06/2023 -… [Lantern Verse - Isekai] Độc giả tại dị giới Lantern_V 2,351 497 79 "Nhàm chán"Là từ có thể được dùng để mô tả cuộc sống của Yuuki lúc sinh ra,hai chữ "nỗ lực" chưa từng một lần xuất hiện trong cuộc sống của ta tìm tới thành công còn thành công thì lại tìm tới học chơi bời lêu lổng cuối năm vẫn học sinh vấn xin việc nói nhăng nói cuội vẫn được nhận vào việc suốt ngày cuối tháng được thăng cần nỗ lực Yuuki vẫn thành đến một ngày nọ Yuuki được một đồng nghiệp giới thiệu cho một cuốn tiểu khi thức trắng 3 ngày liền để lúc đi xuống cầu thang,Yuuki bất cẩn bị vấp té ngã gãy cổ mà khi mở mắt ra Yuuki đã nhận ra mình đã xuyên không vào cuốn tiểu thuyết.… Countryhuman Việt Nam X All Hai số phận Kin7122007 4,397 763 13 Việt Nam cô đây là một coutryhumans ở thế kỉ XXIII, đây đang là thời kì hoàng kim của công nghệ hiện đại và các thí nhiệm khoa học vượt tầm vũ trụThế nhưng cô lại bị hãm hại, tuy nhiên cô chưa chết mà phải đến một thế giới khán để làm nhiệm vụ, đánh bại nữ chínhTên cô ta là ChoulandNhưng nếu chỉ có một vấn đề này thì đối với cô thì chả là khó khăn chỉ là...-"Chị gái xinh đẹp sau này cưới em nhé!!"- Belarus-"..."-Việt Nam im lặngNên nói gì khi được con gái của Boss cầu hôn??Éc o éc!!! Cần mấy đồng chí online gấp!!-"Im lặng là đồng ý-"-Belarus-"Khoan-"-Việt Nam ..-"Liệu sau này ta có thể lấy em làm vợ?"- USSR nói, ngài mỉm cười nhìn cô đầy trìu mến-"..."Nhưng hôm qua con gái ngài vừa cầu hôn tôi!!- Việt Nam .-"Chị đừng nghe lời bố em nói!! Em không muốn chị làm mẹ em đâu, muốn chị làm vợ em cơ!!"- Ukraine -"Nhưng-"- Việt Nam -"Không có nhưng nha!! Chị không có quyền quyết định!!"- Ukraine ôm chặt lấy cô rồi nói-"..."- Việt Nam Mấy người ngang ngược vừa thôi !...Ngôi sao băng đã đi qua, cô cười nhẹ nhìn cậu bé bên cạnh mình đang chắp tay cầu nguyện gì đó-'Thằng bé đáng yêu thật'-Việt Nam-"Em ước gì vậy Kyrgyzstan?"- Cô hỏi cậu bé-"Em ước chị sẽ là 'của' em"- Kyrgyzstan -"???"Ủa alo??- Việt Nam"Của" là "của" thế nào???-'Hình như có gì đó sai sai...'- Việt Nam Éc o éc!!! Ai đó cứu cô với!!!Sau mọi người xung quanh cô cứ nói những lời khó hiểu vậy nè???-"Hoa hướng dương luôn hướng về một phía như cách tớ luôn hướng về cậu"- Cuba-"Chị rất giống rượu vokal chị có biết không? Vì vokal làm em say rượu còn chị thì khi… ... KueKueKute 6 0 2 There's nothing hereeeeee… [ĐN Jibaku Shounen Hanako-kun] The little girl in her school daki11232 15 1 4 Câu chuyện về một cô gái nhỏ và những ngày đi học bất ổn. . . .… Phần 4Tà Đế Cuồng Phi Phế Tài Nghịch Thiên Tam tiểu Thư AkitoShuu 9 0 90 Tiếp Phần 3 Truyện này là truyện mình copy về để tiện đọc off, không phải là truyện Edit nha mn Tình Trạng Hoàn ThànhTình Trạng Copy Đang RaLịch Đăng thì không rõ ạ, nhưng khả năng mình sẽ tăng nhanh tốc độ trong năm này!Mn nhớ ủng hộ mình bằng vt giả Thủy Khanh KhanhThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE, Tình cảm , Huyền huyễn , Dị thế , Ngọt sủng ,Trọng sinh , Sảng văn , Duyên trời tác hợp ,Nữ cường , Vả mặt , 1v1Cốt Truyện Nàng là kinh tài tuyệt diễm đệ nhất luyện khí sớm xuyên qua, thành hầu phủ nhậm người khi dễ tam tiểu cổ thần thú, thực thói xấu sao?Ngoan ngoãn hóa thân tiểu manh sủng, bằng không rút quang mao làm thành hầm gà!Cửu phẩm thiên phú, ngàn năm đệ nhất?Nàng trời sinh thần thể, nháy mắt hạ hục hết thảy thiên tài!Cực phẩm huyền khí, giá trị vạn kim? Ngượng ngùng, nàng uy miêu chậu cơm đều đã là thần khí...Nàng có một đôi hiểu rõ hết thảy Thông Thiên Nhãn, lại trước sau nhìn khôngi thấu-hắn!Mỗ vương gia tà mị cười, nhẹ giải y phục nói "Nhìn không thấu? Không quan hệ, trở về phòng chậm rãi xem, làm ngươi từ đầu đến chân xem cái đủ!"-°°°°°°°-… Lúm Đồng Tiền Của Báo DuongThienSuong 0 0 1 Nguyễn Huyền Chi - một con người vừa tự ti vừa nhút nhát, luôn luôn cô độc trong biển người. Bởi một số khúc mắc trong quá khứ, cô thu mình lại, dần dà lúc nào cũng cần chiếc khẩu trang và cặp kính cận. Không ai biết được cô lại là một tác giả mạng được cực kỳ yêu thích, là con mọt ngôn, là một con - Nguyễn Lê Khánh Dương, một hotboy lạnh lùng bất cần, luôn trốn học, ngạo nghễ phóng con người sống ở thế giới hoàn toàn khác nhau tưởng chừng như không có liên hệ nào với nhau nào như thế lại có ngày trở thành một cặp, điều này đã chấn động toàn trường, ai ai cũng cho rằng họ sẽ sớm chia tay. Nhưng họ đã nhầm, Nguyễn Huyền Chi và Nguyễn Lê Khánh Dương lại mảnh ghép lớn nhất của cuộc đời nhau.… KookRose; Ngoan, đều nghe em. violuis 712 217 51 Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Vườn giả Diệp Tích NgữTruyện chuyển ver có chỉnh có 68 chương + ngoại ngày mình đăng khoảng 5-15 chương… /FREENBECKYY COVER/ chị hàng xóm HnhHanhh 44 4 6 -Freen Sarocha Chankimha và Rebecca Patricia Armstrong là hàng xóm , gia đình hay bên cũng có qua lại khá thân-Freen Sarocha Chankimha năm nay 24 tuổi đã ra trường công việc ổn định , tính cách có phần ôn nhu , nhẹ nhàng , ít nói . Gương mặt xinh đẹp , cuốn Patricia Armstrong cô năm nay vừa tròn 20 . Đang là sinh viên tính cách khá vui vẻ , lại có phần đáng yêu , nghịch ngợm . Nét đẹp tuổi đôi mươi trong trẻo , xinh xắn , đáng yêu vô cùng… Khả Di cầm túi đi trên đường, bây giờ đầu óc cô trống rỗng, cô cũng không biết mình nên đi đâu và về đâu nữa. Về bệnh viện? Không, cô không đủ can đảm. Về nhà? Căn nhà ấy, đã mấy ngày rồi thiếu vắng hình bóng một người, cô không muốn về đấy lại đối diện với sự cô đơn, trống vắng nữa. Không những thế cô còn sợ, lý trí thôi thúc cô nên chấp nhận yêu cầu của bà Thuý là rời xa Ân Vương Hoàng, nhưng nếu về nhà, nhìn thấy hình bóng anh, đồ vật của anh, cô đủ quyết tâm để quyết định sao? Khả Di cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đầu óc cô bây giờ rất rối, cô nên làm sao cho đúng đây?Khả Di đi một lúc lâu, đã hơn bảy giờ tối rồi, cô đã đi đến đâu cô cũng không biết. Chỉ biết khi dừng lại nhìn đồng hồ, cô vô tình đứng trước một quán bar lớn, dòng người nam thanh nữ tú trẻ đẹp ra vào rất nhộn nhịp. Rồi một hình bóng quen thuộc khẽ lướt qua cô, dáng người ấy, bộ đồ ấy, chính là Ân Vương Hoàng. Khả Di vội quay lưng lại phía anh, hai tay bịt miệng cố không cho anh nhận ra. Từ đâu đó giọng nói của một người đàn ông vang lên"Tổng giám đốc, bây giờ về nhà đúng không ạ?""Về nhà? Về đấy làm gì? Tiếp tục đi."Giọng Ân Vương Hoàng lạnh lùng vang lên, trong ý nói còn có chút đau khổ mà khó ai nhận ra. Khả Di đứng yên lặng, sau khi chiếc xe rời đi, cô mới quay người lại. Khả Di nhìn theo bóng xe ấy, từng giọt nước mắt khẽ rơi. Cô cũng không hiểu nổi tại sao cô lại yếu đuối như thế. Từng câu hỏi dần dần hiện lên trong đầu cô. Năm ngày qua anh đã đi đâu? Anh có thật sự đi công tác không? Anh đã về nhưng tại sao không về nhà? Hay là, vốn dĩ anh không hề đi đâu cả, luôn xuất hiện trong thành phố này, anh không về nhà vì không muốn đối diện với cô? Anh, thật sự chán ghét cô đến như vậy sao? Ở cùng một chỗ với cô làm anh thấy khó chịu đến vậy sao? Câu nói lúc nãy dường như thể hiện sự chán nản tột cùng mà anh dành cho cô. Khả Di không biết nói gì hơn, cúi mặt lầm lũi bước đi. Mẹ cô nói đúng, cô chỉ là người thế thân mà thôi, dù có cố gắng đến thế nào anh cũng không dành tình cảm cho cô. Vậy thì, cô còn cố gắng bên cạnh anh để làm gì? Thà ra đi để hai người cùng giải thoát, không cần phải khó chịu khi đối mặt với nhau bắt đầu thay đổi, từng đám mây đen từ từ kéo đến, từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống cho đến khi nó trở thành một trận mưa như nước Di vẫn đi trên đường, một mình đối diện với sự đau khổ riêng mình cô biết, riêng mình cô đối diện và chịu đựng. Mọi người xung quanh ai nấy đều nhanh chóng tìm nơi trú mưa hay che dù, chỉ có một mình một cô gái với mái tóc dài buông xoã, cả người ướt đẫm vì mưa, cầm túi đi những bước đi thật chậm. Gương mặt Khả Di vô hồn bước đi, hết đoạn đường này đến đoạn đường khác cho đến khi dừng lại ở một ngã tư đường nơi có một tốp người đang chờ đèn đỏ. Khả Di mặt mũi trắng bệch, đôi môi dù bị ướt mưa nhưng vẫn bị nức nẻ, đôi mắt cô mệt mỏi chớp bầu trời tối sầm trước mắt cô, Khả Di như không còn chút sức lực nào, cô buông thả cơ thể mình ngã quỵ dưới trời mưa tầm tã."Cô ơi, cô bị làm sao thế?", một người đi đường thấy Khả Di ngất xỉu liền vội đến lay cô."Cô ơi...""Mau gọi cấp cứu đi, cô ấy nhìn có vẻ không ổn nữa rồi."Bệnh viện...Mùi thuốc sát trùng khó chịu bay khắp nơi, rồi tiến đến một căn phòng bệnh nơi có một cô gái ốm yếu, xanh xao nằm bất tỉnh trên giường. Có lẽ mùi thuốc ấy quá khó ngửi nên đã đánh thức cô gái sau một thời gian mê man...Khả Di chậm chậm mở mắt ra, một nền trắng tinh đập vào mắt cô. Cô đang ở đâu thế này? Khả Di khẽ đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở một người phụ nữ trung niên đang ngủ gục bên thành giường."Mẹ...", Khả Di yếu ớt lên Thuý nghe thấy tiếng gọi của con gái liền mở mắt. Vẻ mặt lo lắng dừng trên gương mặt của cô. Ngày hôm qua khi bà còn đang ở trong phòng bệnh của Tú Di thì một cuộc điện thoại gọi đến. Một tin sét đánh đến tai bà người ở bệnh viện gọi đến thông báo Khả Di ngất xỉu giữa đường đang cấp cứu trong bệnh viện họ, gọi bà đến gấp. Bà Thuý vội chạy nhanh đến bệnh viện, nhìn thấy cô con gái được đẩy từ phòng cấp cứu ra mà tim bà như ngàn mũi kim đâm vào. Bác sĩ cũng chả nói rõ tình hình của cô, chỉ nói đã qua cơn nguy hiểm, ngày mai sẽ có kết quả chính thức. Có phải vì lời đề nghị của bà đã làm cô ra nông nổi này không? Bà đau đớn đưa tay vuốt mái tóc Khả Di, giọng nức nở."Di, con tỉnh rồi.""Con đang ở đâu vậy mẹ?""Con bị ngất xỉu, người đi đường đưa con vào bệnh viện.", bà Thuý khẽ trả Di cố gắng ngồi dậy, bà Thuý cũng vội đi đến bên cạnh để đỡ cô. Nhìn cô con gái như vậy, lời đề nghị kia có phải đã đả kích đến cô lắm không? Bà đã sai khi mở lời sao? Vì Tú Di mà bà đã gây ra cho Khả Di biết bao đau khổ. Bà Thuý thút thít nhưng cố gắng không chảy nước mắt, bà không muốn Khả Di phải lo lắng cho bác sĩ đi vào, trên tay còn cầm thêm bộ hồ sơ bệnh án."Cô đã khoẻ hơn chưa?", vị bác sĩ nhìn Khả Di mệt mỏi gật đầu, dù vẫn còn đau nhức và chống mặt nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với tối hôm qua, lúc cô dầm mưa trên đường."Bác sĩ, rốt cuộc con gái tôi không sao chứ?", bà Thuý lo lắng. Bà đã đợi kết quả từ tối hôm qua đến giờ rồi."À con gái bà chỉ cần tịnh dưỡng vài ba hôm sẽ khoẻ lại thôi. Mà điều cần lưu tâm nhất là cô đang trong những giai đoạn đầu của thai kì, phải giữ gìn sức khoẻ cẩn thận để không ảnh hưởng đến đứa bé.", vị bác sĩ ôn tồn nói của bác sĩ như một tiếng súng nổ vào tai hai mẹ con Khả Di. Thai kì? Khả Di mang thai sao? Ánh mắt của hai mẹ con đối diện nhau mà ngơ ngác, như thể không tin vào những điều mà mình đã nghe."Thai kì? Tôi có thai sao bác sĩ?", Khả Di hỏi lại một lần nữa. Không thể nào, cô và anh chỉ có một đêm đó thôi, chẳng lẽ lại có nhanh như vậy chứ?"Phải, vì thế tôi mới yêu cầu cô nên giữ gìn sức khoẻ cẩn thận. Trong ngày hôm nay cô có thể xuất viện được rồi. Nếu muốn, cô có thể ở lại đây thêm vài bữa để sức khoẻ ổn định hơn. Tôi xin phép."Vị bác sĩ nói câu cuối rồi rời đi, để lại một không gian yên tĩnh trong phòng bệnh."Khả Di, con và Ân Vương Hoàng đã?", bà Thuý đau xót, cô con gái mình đang mang thai trong giai đoạn này sao?"Con... con rối lắm.", Khả Di không trực tiếp trả lời. Giờ đầu óc cô rất rối. Cô không nghĩ mình lại mang thai, bàn tay vô thức di chuyển đến nơi bụng."Di à, nếu như con đã có con với Ân Vương Hoàng vậy thì lời đề nghị kia của mẹ, con hãy bỏ qua đi.", bà Thuý không thể tàn nhẫn bắt con gái mình đang mang thai lại phải rời xa chồng. Coi như là ông trời không giúp cho Tú Di đi. Bà cũng yêu thương Khả Di, bà không muốn cô phải đau khổ, không muốn cô thân gái một mình nuôi con."Không, con sẽ nhường lại cho chị.", Khả Di siết chặt bàn tay còn lại trên giường, ánh mắt kiên định nhìn Bà Thuý."Khả Di, không được đâu, đứa bé không thể không có cha.", bà Thuý lên tiếng khuyên ngăn."Mẹ, con sẽ trả lại lại cho chị danh phận này rồi rời đi, con sẽ tự nuôi con mình mà không cần ai cả. Mẹ nói đúng, con trước sau chỉ là người thay thế, đã đến lúc con nên đi rồi."Khả Di chua xót mở lời. Nói thật từ lúc biết mình mang thai cô vui lắm, rốt cuộc ước mơ của cô cũng thành hiện thực rồi. Một đứa con của riêng cô, một đứa con là kết tinh của tình yêu cô dành cho anh. Nhưng, cô không chọn con đường ở lại. Khả Di vô thức nhớ lại câu nói tối qua của Ân Vương Hoàng rồi sờ bụng mình. Nếu anh đã chán ghét, khó chịu khi đối diện với cô thì cô ở lại đây còn có ích gì? Cô thà bỏ đi, một mình sinh con rồi nuôi còn mà không có anh bên cạnh còn hơn là phải để đứa con yêu quý này phải chịu sự lạnh nhạt của ba nó. Phải, một đứa trẻ cần nhất là gia đình đầy đủ có cả cha lẫn mẹ hạnh phúc, nhưng cô không thể mang lại cho con của mình điều ấy như bao đứa trẻ khác. Bé con, mẹ xin lỗi, nhất định mẹ sẽ bù đắp cho con, con đừng trách mẹ khi mẹ lựa chọn con đường này. Khả Di không nén được nỗi bi thương, một giọt nước mắt khẽ rơi trên đôi má hồng của cô."Khả Di, mẹ cảm ơn con, cảm ơn con rất nhiều.", bà Thuý ôm chầm lấy Khả Di, những giọt nước mắt cũng lã chã rơi. Bà thấy cô khóc mà lòng bà cũng có vui đâu, con mình đau khổ sao mình có thể cười được? Điều bà lúc này có thể làm cũng chỉ là lời cảm ơn vì quyết định nhường Ân Vương Hoàng lại cho Tú ngày sau..."Cô chủ, cô đi đâu mà xách nhiều quần áo thế ạ?", dì Lan thấy Khả Di xách vali xuống lầu liền hỏi."À, cháu định về nhà mẹ ruột ở vài hôm. Chị cháu vừa sinh, cháu muốn về ấy săn sóc chị ấy mà.", Khả Di nói dối, không muốn ý định của mình bị bại lộ."Vậy chừng nào cô về? Cô đã báo cho cậu chủ chưa?""Dạ cháu đã nhắn tin cho anh ấy rồi. Nếu chị cháu khoẻ lại sớm thì cháu sẽ về ngay thôi ạ. Mà Ân Vương Hoàng về nhà chưa dì?", Khả Di nhớ đến anh."Hôm qua cậu chủ mới về có hỏi cháu. Dì đã nói theo lời cháu là cháu ở nhà mẹ ruột nên cậu chủ cũng không trách gì.", dì Lan kể lại."Dạ được. Mà thôi cháu đi đây, taxi đang đợi ở ngoài. Dì ở lại khoẻ mạnh nhé, giúp cháu chăm sóc cho Ân Vương Hoàng nữa.", Khả Di nói xong rồi ôm chầm lấy dì Lan. Trong thời gian cô ở đây, dì chính là người gần gũi nhất với cô nên khi rời đi, quyến luyến cũng không lạ gì."Cô chủ???", dì Lan cảm thấy câu nói của Khả Di có chút kì quặc, như lời vĩnh biệt không bao giờ gặp lại vậy."Dì cũng biết anh ấy khó chịu mà, dì không giữ sức khoẻ giúp anh ấy, anh ấy sẽ cằn nhằn đấy.", Khả Di tìm cách để làm câu nói của mình nghe như không có chuyện gì Di chào tạm biệt mọi người, kéo vali lên xe rồi rời Tú Di...Khả Di mở cửa đi vào, ngồi lên bàn trang điểm viết vài lời cho Tú Di. Cuối cùng, cô đưa bàn tay trái lên, tháo đi chiếc nhẫn cưới của cô và anh đặt lên trên tờ giấy. Giây phút cô tháo chiếc nhẫn ra, cô đã bật khóc nức nở. Từ lúc cô tháo nó ra, cô đã biết cô và anh không còn là gì của nhau nữa. Từ lúc cô tháo nó ra, cô và anh trở nên hai người xa lạ như chưa từng quen biết. Từ lúc tháo ra, cô đã phải học cách buông bỏ mọi thứ, buông bỏ anh, buông bỏ tình yêu của chính bản thân để trả anh về đúng với người vợ của mình. Cô đau lắm, một nỗi đau không nói nên lời, cũng chẳng ai thấu bay....Ngồi ở phòng chờ, đôi mắt đẹp giờ đây trở nên vô hồn nhìn vào ra cửa sổ lớn, nơi đường băng phụ đón những chiếc máy bay hạ cánh rồi tiễn những chiếc máy bay cất cánh. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được nhìn thấy thành phố này, nơi lưu giữ kỉ niệm đáng nhớ giữa cô và anh. Có lẽ đời này kiếp này, dù có chết cô cũng không thể nào quên. Khẽ đưa tay lên bụng, cô mỉm cười nhẹ rồi khẽ nói nhỏ."Bé con, con mau chào tạm biệt ba đi, tạm biệt thành phố này đi, có lẽ chúng ta sẽ không quay trở lại đây nữa đâu. Ân Vương Hoàng, tạm biệt anh, tình yêu của em. Anh nhất định phải hạnh phúc với chị đấy, phải thật hạnh phúc. Xin lỗi vì em không đủ tốt để đem đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho anh. Em sẽ nuôi nấng con chúng mình thật tốt, anh yên tâm. Vĩnh biệt, Ân Vương Hoàng.".... PYK...Cốc...cốc..."Vào đi."Ân Vương Hoàng đang chăm chú đọc tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên. Theo thường lệ anh cho phép vào mà không cần nhìn người gõ."Vương Hoàng."Một câu gọi tên anh khiến Vương Hoàng dừng việc đọc tài liệu, anh ngước mắt lên hướng về người phát ra tiếng gọi. Đôi mắt lạnh lẽo của anh dán lên thân hình người phụ nữ đối diện rồi ánh mắt dời sang cô thư kí đứng đằng sau."Dạ thưa Tổng Giám Đốc, tôi đã cố gắng ngăn cô ấy lại nhưng mà...", cô thư kí sợ hãi trả lời. Cô ta biết chứ, sếp của cô không hề thích cô gái này dù cô là vợ của anh, anh đã căn dặn ai cũng có thể vào gặp anh nếu cho phép nhưng người này thì không. Vì miếng cơm mamh áo, dù là vợ của sếp nhưng cô cũng không thể cho vào."Ra ngoài.", Ân Vương Hoàng ra thư kí vâng dạ rồi rời đi. Trong phòng làm việc bây giờ chỉ còn mỗi Ân Vương Hoàng và cô gái mới vừa vào. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối, bó sát trông rất quyến rũ. Mái tóc vàng nâu uốn xoăn xoã ngang lưng, cô ta lả lướt đi tới, cố ý cúi thấp người nhằm phô trương vòng một nóng bỏng trước mặt anh, giọng tỏ vẻ yêu kiều."Vương Hoàng."Ân Vương Hoàng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu mặc kệ cô gái đối diện. Nhìn thấy bộ dạng này cô ta tức phát điên, lần nào cũng vậy, chỉ vừa mới gặp anh thì anh lại trưng bộ mặt đó ra với cô. Cô ta hít thật sâu rồi thở ra, cố gắng kiềm chế cơn giận, giọng tiếp tục nhẹ nhàng."Em muốn nói chuyện với anh."Đáp lại cô ta cũng chỉ là thái độ lạnh lùng của anh. Như hết sự kiên nhẫn, cô ta to gan đưa tay bắt lấy tay anh kéo mạnh làm anh phân tâm mà dừng công việc. Ân Vương Hoàng đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn cô ta, đưa bàn tay đang bị bắt lấy kia hất mạnh làm cô ta không kịp xoay sở chút xíu nữa là ngã xuống đất."Có chuyện gì nói mau đi.", nếu anh không chịu trả lời cô ta chắc cô ta sẽ mặt dày bám lấy anh cả ngày."Anh nhẹ nhàng với người ta không được à?", cô ta bày bộ mặt nũng nịu. Dù bị đối xử như thế nào nhưng cô ta cũng phải liệu đường "lựa cơm gắp mắm"."Nếu không nói thì biến ra ngoài.""Anh....", Tú Di cao giọng nhưng trong giây phút suy nghĩ, cô liền thay đổi hạ giọng với anh."Cuối tuần này anh có bận không? Chúng ta đi ăn cùng nhau được không anh?""Nói xong rồi đúng không? Vậy thì ra ngoài.""Cuối tuần là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta, anh không thể dành thời gian đi cùng em sao?", Tú Di cao giọng, gương mặt bất bình cau có."Cô nên tự hiểu rõ mình là ai, thân phận mình là gì. Vị trí bà Ân cô không có tư cách để nhận. Biến!"Ân Vương Hoàng chán ghét ra lệnh cho Tú Di ra khỏi phòng. Anh thật sự căm ghét cô ta, nếu chưa đến thời điểm thích hợp và nếu không phải là chị của Khả Di, anh đã tống cổ cô ta từ lâu rồi. Anh đã ra lệnh cấm Tú Di vào PYK nhưng cô ta cứ mặt dày lâu lâu lại tìm tới, hết vì lý do này đến lý do khác, cô ta thật sự biết cách thách thức tính kiên nhẫn của anh."Anh...anh được lắm!"Tú Di tức giận, mặt đỏ bừng bừng rời đi, trước đó còn mạnh tay đóng cửa như dằn mặt. Ân Vương Hoàng, bao năm qua anh vẫn đối xử với tôi như vậy. Sự chịu đựng của con người có giới hạn, anh đừng thách thức tôi vì người chịu thiệt thòi chính là anh. Phải, có thể tôi sẽ không thể động đến anh, nhưng người bên cạnh anh thì khác. Tôi có thể kéo nó xuống nước chung với tôi đấy...******Cuối tuần...Hôm nay Ân Vương Hoàng đã hứa với Bảo Bối là sẽ dắt thằng bé cùng Khả Di đến công viên vui chơi. Thằng bé về đây cũng đã được một tuần hơn, thời gian anh dành cho nó còn quá ít, anh muốn tranh thủ khoảng thời gian rảnh rỗi cuối tuần để ở bên nó. Từ sáng sớm người làm đã chuẩn bị đồ ăn, thức uống đem theo, còn soạn đồ cho thằng bé. Khả Di vốn dĩ không biết gì cả, chỉ đến sáng nay khi Bảo Bối vào phòng kéo cô dậy thì cô mới biết. Nhìn sự phấn khởi của thằng bé cô không nỡ chối từ, đành phải đồng ý đi cùng Ân Vương Hoàng và Bảo ba mươi phút đi xe, cuối cùng cũng đến công viên vui chơi. Bảo Bối tinh nghịch đeo chiếc ba lô nhỏ đựng đồ ăn và thức uống, một tay chỉ chỉ chỏ chỏ những điều thích thú, tay còn lại được Ân Vương Hoàng nắm chặt lấy. Khả Di lúc đầu định đi bên Bảo Bối nhưng bị anh kéo sang một bên, bàn tay nhỏ nhắn cũng bị anh nắm lấy. Cô không muốn làm Bảo Bối mất hứng đành thuận theo anh. Đi được một đoạn thì Khả Di không giấu nổi tính tò mò, cô ghé sát tai Ân Vương Hoàng hỏi."Này, bình thường cuối tuần anh bận rộn lắm mà, sao hôm nay lại có thời gian đưa Bảo Bối đi chơi vậy?"Ân Vương Hoàng nghe xong liền cười rõ tươi, anh quay sang ghé sát tai nói nhỏ y chang hành động của cô lúc nãy."Bảo Bối quan trọng hơn đống công việc đó, tối về tôi giải quyết sau cũng được. Hơn nữa hôm nay là ngày đặc biệt tôi muốn được ở bên mẹ con em.""Ngày đặc biệt?", Khả Di lặp lại."Phải, hôm nay không phải kỉ niệm ngày cưới của chúng ta sao?", Ân Vương Hoàng nói xong liền chớp lấy cơ hội hôn lên đôi má của Khả Di bị ửng hồng do trời nắng."Anh..", Khả Di tức quá hoá thẹn, gương mặt bỗng dưng đỏ hơn nữa. Trong lúc cô định đáp trả anh thì Bảo Bối phía bên kia gọi cô."Mami, sao mặt mẹ đỏ lên thế?", cậu bé ngây ngô hỏi."Vì mẹ con được nắm tay ba đó.", Ân Vương Hoàng giọng vui vẻ trả lời."Anh vô sỉ.", Khả Di nói rồi quay mặt sang chỗ khác như muốn tránh né Ân Vương nay cuối tuần nên công viên vui chơi rất đông. Không chỉ gia đình của Ân Vương Hoàng mà còn rất nhiều gia đình khác cũng đến đây vui chơi. Các bạn nhỏ được ba mẹ đưa đến đều vui vẻ, thích thú như Bảo Bối. Chúng tinh nghịch chạy qua chạy lại, hết đòi chơi trò này đến chơi trò khác, thật muốn làm ba mẹ mệt chết đây đằng xa, Bảo Bối như thấy được điều gì đó lí thú liền kéo tay Ân Vương Hoàng đi thật nhanh đến đó. Một hồi sau đến nơi, thì ra đây là trò đu quay ngựa. Hàng chục con ngựa được chế tạo tinh xảo cùng đáng yêu thu hút rất nhiều bạn nhỏ, trong đó có Bảo Bối. Chúng quay đều quay đều theo tiếng nhạc vui tươi càng làm cho tụi nhỏ thêm phấn khởi. Bảo Bối đứng bên cạnh Ân Vương Hoàng, thằng bé khẽ giật giật tay anh."Ba ơi.", Bảo Bối biết cảm giác đó là gì nhưng mỗi lần Ân Vương Hoàng được nghe giọng nói của Bảo Bối phát ra hai chữ "ba ơi" thì lòng anh lại vui mừng khó tả, đây là niềm hạnh phúc khi một người đàn ông được lên chức ba hay sao? Ân Vương Hoàng dịu dàng ngồi thấp xuống, bàn tay to xoa đầu Bảo Bối, giọng anh vui vẻ."Sao nào? Bảo Bối muốn chơi đu quay có phải không?", anh rất hiểu tâm tư của Bảo Bối."Dạ đúng. Ba ơi, cho con chơi trò này nữa thôi, có được không ba?", Bảo Bối làm vẻ mặt đáng yêu cùng với đó là không quên năn nỉ Ân Vương Hoàng."Bảo Bối, nãy giờ con chơi nhiều rồi. Chúng ta về thôi.", Khả Di không đồng ý liền lên tiếng cấm cản."Ba ơi. Bảo Bối muốn chơi, rất muốn.", thằng bé nũng nịu lay lay tay của Ân Vương Hoàng."Được được, trò cuối đấy nhé, mẹ con không vừa lòng rồi kìa. Đi, ba chơi cùng con.", Ân Vương Hoàng tất nhiên không thể khước từ sự đáng yêu của Bảo Bối liền đồng ý."Không, con lớn rồi, con tự chơi được.", Bảo Bối tỏ vẻ người lớn không cần có ba mẹ đi cùng."Không được, chỗ này đông lắm, muốn chơi thì để ba đi cùng con.", Khả Di không cho phép, vô tình câu nói ấy ngầm thừa nhận Ân Vương Hoàng là chồng của cô, là ba của con Vương Hoàng nghe được câu nói ấy liền vui mừng không tả trong lòng, chỉ là không bộc lộ rõ ra bên ngoài. Câu nói ấy cũng tác động mạnh mẽ đến tâm trạng anh lúc này."Được, con sẽ đi một mình. Ba và mẹ sẽ ngồi hàng ghế bên kia đợi con có được không?", Ân Vương Hoàng nói rồi chỉ hàng ghế đối diện đu quay bên tay phải."Dạ được."Bảo Bối vui vẻ buông tay Ân Vương Hoàng, lon ton chạy về phía cửa soát vé, đứng xếp hàng để được vào chơi cùng các bạn. Khả Di không hài lòng, giọng có vẻ khó chịu."Sao anh lại để nó đi một mình? Chỗ này đông lắm nó lạc thì sao?"Ân Vương Hoàng không để tâm sự bực bội của Khả Di, anh dịu dàng nắm lấy tay cô đi về phía hàng ghế đối diện đu quay, vừa đi anh vừa nói."Không phải chúng ta ngồi đây rồi sao? Từ chỗ này chúng ta vẫn có thể quan sát được Bảo Bối, vẫn có thể bảo vệ được thằng bé. Hơn nữa thằng bé đã có ý muốn tự lập, sao em không cho nó cơ hội?"Ân Vương Hoàng kéo Khả Di ngồi xuống bên cạnh, giọng anh ôn tồn nói như vừa làm Khả Di an tâm vừa nói cho cô nghe suy nghĩ về cách dạy con của anh. Anh yêu thương Bảo Bối nhiều như Khả Di yêu thằng bé, sự xót con cũng không thể tránh khỏi. Nhưng anh muốn thằng bé tự lập từ sớm, mạnh mẽ hơn trong tương lai, Bảo Bối là con của Ân Vương Hoàng anh, bất luận như thế nào, thằng bé cũng phải được hưởng sự dạy dỗ tốt nhất, trở thành con người hoàn hảo Di có vẻ đồng ý với suy nghĩ của Ân Vương Hoàng, không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi đó quan sát Bảo Bối. Đúng như Ân Vương Hoàng nói, thằng bé có thể tự lập từ những điều đơn giản nhất rồi. Xếp hàng rồi đến khi lựa con ngựa nó yêu thích, tự leo lên, còn vui vẻ giơ tay chào với cô. Anh nói đúng, thằng bé không thể sống trong sự bao bọc của cha mẹ mãi, đã đến lúc tập cho nó lối sống tự lập lúc bâng quơ suy nghĩ, bàn tay của Khả Di bị Ân Vương Hoàng nắm lấy. Anh nắm lấy tay cô đặt trên đùi mình như thể sợ cô rút tay rồi chạy trốn mất. Khả Di có chút hồi hộp cùng bối rối. Vòng đu quay bắt đầu lên nhạc, những con ngựa bắt đầu di chuyển."Anh biết được sự thật lâu rồi đúng không?"Khả Di xoay sang nhìn Ân Vương Hoàng hỏi một câu kì lạ. Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là ánh mắt khó hiểu từ anh, cô muốn hỏi sự thật gì chứ?"Sự thật về chuyện tôi và chị tôi hoán đổi để kết hôn với anh.", như hiểu được suy nghĩ của Ân Vương Hoàng, Khả Di tiếp tục giải thích cho câu hỏi đầu tiên của mình."Phải.", Ân Vương Hoàng không giấu giếm mà thẳng thần thừa nhận."Vậy tại sao anh vẫn im lặng, không vạch trần tôi?", đó là điều Khả Di cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh còn có ý nghĩ khác?"Tôi là muốn trả thù. Tôi căm ghét những ai lừa dối tôi. Im lặng và lạnh nhạt với em chính là cách trả thù tốt nhất.", Ân Vương Hoàng nói rồi xoay sang đối diện với cô, ánh mắt anh nhìn thằng vào đôi mắt đẹp của Khả Di."Thì ra là vậy. Tôi luôn không hiểu tại sao anh lại lạnh nhạt với tôi đến thế, anh không vạch trần ngay mà ngày ngày dày vò tôi. Ân Vương Hoàng, sự trả thù của anh đã thành công rồi.", Khả Di cười lạnh, giọng nói nhàn nhạt tiếp tục."Cho nên lần này anh ép tôi trở thành tình nhân của anh, ép tôi sống cùng anh, đón Bảo Bối về đều nằm trong sự trả thù của anh. Vương Hoàng, sự hận thù của anh tôi có thể đong đếm được rồi.""Không, lần này tôi làm thế không phải vì trả thù em!", Ân Vương Hoàng phủ nhận."Vậy thì gì gì? Chẳng lẽ là anh muốn hạ nhục cả gia đình tôi?", Ân Vương Hoàng, anh trả thù một mình em là được rồi, mình em chịu đau khổ là được rồi, xin anh, đừng kéo theo gia đình em vào có được không?"Vì danh phận! Tôi muốn cho em một danh phận, một danh phận em xứng đáng để có!"Vừa nói, Ân Vương Hoàng vừa siết chặt tay của Khả Di, hơi ấm từ bàn tay anh như một dòng nước ấm áp làm trái tim của Khả Di như nở rộ. Cô giờ đây không biết nói gì vì cô thật sự không hiểu ý tứ trong lời nói của anh. Vốn dĩ định hỏi thêm nhưng bị Bảo Bối lôi kéo làm cô không thể có cơ hội nói cho rõ ràng...******Ân Vương Hoàng, thì ra đây là lý do khiến anh từ chối đi cùng tôi sao? Tú Di tràn đầy căm phẫn, hai bàn tay siết lại thành nắm đấm, giọng gằn từng chữ cùng đôi mắt oán hận nhìn cảnh gia đình ba người vui vẻ nắm tay nhau đi vào nhà. Lúc nãy khi ba người Ân Vương Hoàng, Khả Di cùng Bảo Bối ăn cơm chiều tại một nhà hàng trên phố đi ra thì bị Tú Di bắt gặp. Cô ta không tiến tới làm rõ liền mà theo chân họ về đến đây. Thật không ngờ Ân Vương Hoàng vì đứa em khốn nạn đó của cô ta mà mua một căn biệt thự to lớn ở đây. Ân Vương Hoàng vì đứa em của cô mà lạnh lùng, chán ghét với cô ta. Chung quy tất cả đều tại Khả Di-đứa em gái hồ ly tinh này. Hỏi thử trời xem có đứa em nào lại đi giành chồng của chị mình không? Không, chỉ có mày thôi Khả Di à, mày lại to gan sinh ra đứa nghiệt chủng kia. Được, mày dám đâm sau lưng tao, tao sẽ cho mày biết mùi vị phản bội tao là như thế nào...*******Sóng gió lại nổi lên rồi, cảnh ngọt cũng sẽ dần dần bị thay thế bởi những cảnh phong ba bão táp Mong các bạn tiếp tục ủng hộ nhe!!! Like và cmt để au phấn đấu nào <3

vợ hờ yêu của tổng giám đốc ân