Số 474 đường Bà Triệu, Phường Trường Thi, Thành phố Thanh Hóa, Tỉnh Thanh Hóa (0237 3755 268: Chi nhánh Vĩnh Phúc: Số nhà 01, đường Mê Linh, phường Liên Bảo, thành phố Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc: 0211 372 0323/24 / 0211 372 0138: Chi nhánh Quảng Ninh: 0203 382 7979 /35827676/3657669 /3657668: Chi
TIỆN ÍCH ĐỈNH CAO! Xứng tầm là "trái tim thành phố biển", thiên đường nghỉ dưỡng The Maris Vũng Tàu sở hữu hệ thống tiện ích cực kỳ đa dạng, đem lại sự tiện nghi, thoải mái cho mọi lứa tuổi. Riêng khu biệt thự có đến 30 tiện ích chuẩn 5 sao chia làm ba khu vực
Ngôi Sao Điện Ảnh: Lưu Đức Hoa 06:15. Các cặp đôi hollywood 06:40. Bức Tường Trở Về: Rock Xuyên Màn Đêm Valerian Và Thành Phố Ngàn Hành Tinh. Thời gian chiếu: 22:58 01/09/2022 Thời lượng dự kiến: 138 phút Báo lỗi. Yêu thích. Phim truyền hình nổi bật
Vườn hoa nằm gần kề hồ Xuân Hương thơ mộng, bên cạnh sân golf Đồi Cũ lãng mạn và cách trung tâm thành phố chừng 2 cây số. Với diện tích lên đến 7.000m2 lớn nhất trong các vườn hoa tại Việt Nam và thế giới, nên vườn hoa thành phố mỗi ngày đều có hàng ngàn khách du
Tìm khách sạn 2-sao khuyến mãi ở Thành phố Cần Thơ? Tìm khách sạn khuyến mãi rẻ nhất ở Thành phố Cần Thơ qua trang web đặt chỗ khách sạn trực tuyến Traveloka Kim Thuy Ngan Ha Hotel. Khách Sạn. 39-41 Ngô Quyền, Tân An, Ninh Kiều, Thành phố Cần Thơ, Việt Nam, 900000. Tiện lợi
cash. Đà Lạt nằm trên cao nguyên Lâm Viên, tỉnh Lâm Đồng với độ cao so với mặt nước biển. Được ví như một tiểu Paris mộng mơ, nên thơ, đây là địa điểm du lịch xinh đẹp và quyến rũ nhất mảnh đất hình chữ S. Đà Lạt được đặt cho nhiều cái tên mĩ miều như thành phố ngàn thông, thành phố tình yêu, thành phố mộng mơ, thành phố sương mù, xứ sở sương mù, xứ sở hoa anh đào,….. Vậy có bí mật gì đằng sau tên gọi “thành phố ngàn hoa” của Đà Lạt hay chăng? Đà Lạt được biết đến như một vương quốc hoa với những vườn hoa bất tận hàng ngàn loại trang điểm cho thành phố, cho cuộc sống hàng ngày thêm tươi đẹp và hấp dẫn du khách suốt bốn mùa. Không có nơi nào trên đất nước ta lại có nhiều hoa như ở Đà Lạt – từ hoa rừng nhiệt đới cho đến các loài hoa của vùng lạnh giá phương Tây. Hoa ở khắp nơi, khắp chốn. Hoa trong vườn, hoa trong công viên. Hoa trên cây cao như anh đào, mimosa, phượng tím… Hoa dưới lũng thấp như hồng, lili, loa kèn, lay ơn, thược dược, cúc, pensée… Hoa leo lên tận hàng rào, leo lên mái nhà như hoa xác pháo, tầm xuân… Rồi còn trà mi, lồng đèn, đỗ quyên, cúc, các loại hồng, và đặc biệt là các loại lan như phong lan, địa lan, hoàng phi hạc, nhất điểm hồng, nhất điểm vàng, hồng lan, thanh lan, hoàng lan Đà Lạt quả thực đáng được mệnh danh là “thành phố ngàn hoa”. Đêm về, hương thơm ngọt ngào của hoa dạ lan, hoa lài, hoa hồng,…. càng làm cho Đà Lạt nên thơ và quyến rũ hơn. Mỗi mùa một vẻ nhưng quanh năm, thành phố này luôn ngập tràn trong hương sắc của muôn vàn loài hoa. Hàng năm, luôn có những giống hoa mới được nhập về đây. Đến với Đà Lạt vào mùa xuân, bạn sẽ lạc lối với hoa Mai Anh Đào trên khắp mọi nẻo đường. Sở dĩ có tên gọi như vậy bởi vì Cây hoa Mai Anh Đào có đặc tính của loài cây ôn đới, khi đến mùa thu thì rụng hết lá và bắt đầu ngủ Đông. Khi đất trời chuyển mùa vào khoảng giữa tháng 1 là lúc Mai Anh Đào “bừng tỉnh” nở hoa báo hiệu xuân về. Mai Anh Đào thường nở đồng loạt, chi chít hoa từ gốc đến ngọn thật ấn tượng. Cả thành phố như “mặc” áo hồng và có sức hút kỳ lạ, làm lòng người ngất ngây, rạo rực khó quên. Mai mốt em về còn hoa phượng tím Nhưng đến sang thu biết đâu mà tìm? Từng ngày chờ đây anh nhớ Chặng đường mình hay qua đó Để em trông lên, trong khóe mắt ấy anh thấy biết bao vần thơ. Có lẽ mọi người đã quá quen thuộc với hoa phượng mỗi khi hè về, nhưng đến Đà Lạt bạn sẽ phải sững sờ vì sắc tím của hoa phượng, làm du khách đến đây đọng lại vô vàn cảm xúc. Chính cái màu tím ấy đã làm nên một điều đặc biệt cho Đà Lạt. Bởi chỉ có ở vùng cao nguyên này, ở nơi có khí hậu mát mẻ và se lạnh ấy mới có thể làm nơi sinh sống cho loài hoa mỏng manh kia. Cánh hoa phượng tím đượm buồn trong khung cảnh Đà Lat, khắp con đường vào chợ, con đường lên nhà hàng Thủy Tạ hay trước trường Nguyễn Du trên đường Bùi Thị Xuân, dốc Đá đường Phù Đổng Thiên Vương,… Được trồng phổ biến ở Đà Lạt, hoa bất tử hầu như sinh trưởng quanh năm, nhưng mùa thu là mùa hoa rộ nhất. Điều đặc biệt ở bất tử là cánh hoa khô tự nhiên khi còn sinh trưởng trên cành và giữ được màu sắc lẫn vẻ đẹp một cách bền lâu. Chính vì vậy, cúc bất tử được dùng làm biểu tượng cho sự thủy chung và vĩnh cửu trong tình yêu. Thu qua, đông đến trên khắp các nẻo đường, đâu đâu cũng đều ngập tràn một sắc vàng rực rỡ như tỏa nắng của hai loài hoa Dã quỳ và Mimosa. Ngoài ra, Đà Lạt còn có rất nhiều các loài hoa khác khiến bạn phải mê hoặc Hoa oải hương cạnh chồ Tuyền Lâm thơ mộng, hoa cải trắng được trồng nhiều ở khu Tu Tra – Đơn Dương, hoa hướng dương, hoa cỏ hống, hoa ban trắng,…. Đà Lạt được nhắc đến như xứ sở của vô vàn loài hoa, dù là loài hoa sang trọng hay bình dị, tất cả đều mang vẻ đẹp và có giá trị riêng. Hoa là sự sống, là tâm hồn và là sức hấp dẫn riêng biệt của thành phố Đà Lạt. Trên những đồi hoang, những bãi đất trống, người ta còn bắt gặp các loài hoa dại như me đất, trinh nữ, mắt nai, huệ đất, đó là những loài hoa đẹp dễ phát triển. Lại có một số hoa có tác dụng về y dược như bồ công anh, cúc nút áo… vừa đẹp lại vừa có ích. >>Xem thêm Đặt phòng khách sạn Đà Lạt để tiết kiệm chi phí The post Vì sao Đà Lạt được gọi là thành phố ngàn hoa appeared first on Kinh nghiệm du lịch. Mẹo du lịchĐể tự vệ khi bị cướp hoặc khủng bố, bạn nên tự học Vịnh Xuân Quyền miễn phí theo một lọ tinh dầu thiên nhiên diệt virus, đề phòng bệnh dịch, và đảm bảo sức ở khách sạn, hãy để ý gài chốt an toàn để phòng tránh trộm đeo trên người theo một món trang sức đá phong thuỷ để gặp may các mẹo vặt về sức khoẻ để tự sơ cứu và điều trị khi gặp sự cố.
Khi tôi nhìn xuống thành phố qua khung cửa kính của tòa nhà trên tầng cao, có hàng ngàn ánh đèn sáng lấp lánh rực rỡ ở dưới. Tôi tự nhủ mình thật nhỏ bé giữa không gian vô tận. Lại tự tặc lưỡi và trách bản thân mình chùn dại. Bởi giữa hành bảy tỉ người sao tôi chưa một lần mạnh mẽ tự tìm lấy một nửa của mình? … *** – Tan ca rồi, sao chị chưa về? Trang đáp – Chị còn phải làm nốt việc, gần cuối năm công việc cứ chất đống lên vậy. Trang là một nhân viên nhân sự của công ty BIT Center chúng tôi. Chị hơn tôi bốn tuổi, là một người cần mẫn và rất yêu thích công việc. Tôi chưa thấy chị yêu ai bao giờ, hay chí ít ra là một lần nhắn tin, tự mỉm cười. Người ta nói khi yêu, cho dù là những khoảnh khắc nhẹ nhàng nhất cũng có thể khiến ta bật thốt lên tiếng cười yêu đời. Tôi từng hỏi tại sao chị không yêu? Chị đã ngoài ba mươi tuổi, chẳng lẽ chị không muốn có một mối tình và xây dựng một gia đình hạnh phúc. Chưa bao giờ chị trả lời tôi về việc đó, mỗi lần như vậy chị lại lặng thinh. Là một nhân viên Designer, công việc của tôi nhiều khi phải thâu đêm suốt sáng để chạy miệt mài theo những dự án. Vào công ty đã ba năm nhưng những dịp mà tôi gặp chị lại chỉ có thể là vào thời điểm cuối năm, khi một quý mới trong công việc sắp đến. Việc nhân sự thay đổi liên tục khiến tôi có đủ thời gian để trò chuyện với chị. – Sao chị không thử bắt đầu một mối quan hệ, và yêu đại ai đó đi? Tôi lặp lại câu hỏi ấy thêm một lần nữa. Tôi không muốn làm chị khó chịu về vấn đề này, nhưng trong tôi luôn có một cảm giác lo lắng cho chị. Lo lắng cho cuộc sống của chị nếu chị không có một người đàn ông ở bên cạnh những lúc khó khăn. Trang bóp nhẹ ly cà phê nhựa đã nguội lạnh. Chị nhìn qua cửa kính và nói một câu cũng giống những suy nghĩ của tôi đến lạ kỳ – Chắc người chị cần tìm vẫn còn đang đi lạc, anh ấy bị cuốn lấy bởi một thứ gì đó nên chưa tìm thấy chị. Chị không muốn yêu tạm một ai để chỉ vơi đi sự cô đơn. Vì như thế là làm khổ người ta, cũng làm khổ cả đời mình nữa. Giữa thế giới bảy tỉ người, cũng như hàng vạn ánh đèn dưới kia, chắc sẽ có một nơi là nhà mình thôi. Tôi thấy mắt chị rưng rưng, cạnh mi trào ra hai giọt nước mắt. Tôi thấy mình hèn nhát. Tôi muốn lau đi những giọt nước mắt của chị, muốn cho chị mượn tạm một bờ vai để chị tựa vào. Có những lúc tôi cũng chắc mẩm, hay là cho chị ấy mượn mình. Đợi khi nào người trong lòng chị đến đón rồi sẽ trả về. Giá như chị không hơn tôi bốn tuổi, liệu tôi có thể yêu chị? Nhưng rồi tôi lại lắc đầu, giữa tôi và chị thì có chuyện gì được. Tôi sợ những định kiến xã hội, sợ những lời cười chê và trêu chọc. Chắc đấy là khoảng cách lớn nhất khiến tôi chưa bao giờ đủ cứng rắn để chinh phục chị. Cũng còn một khoảng cách nữa khiến tôi chắc chắn rằng giữa tôi và chị mãi là hai đường thẳng song song. Mỗi dịp tôi không nhịn được cảm xúc, muốn ôm chị vào lòng, muốn cầm tay chị, muốn hôn lên bờ môi xinh đẹp của chị. Hình bóng bé nhỏ của chị lại lảng tránh. Cũng như lúc này chị đang khóc, tôi chỉ hơi nhấc cánh tay lên mà chị đã quay mặt đi. Chắc chị không thích tôi. Chắc tôi không phải là hình mẫu lý tưởng của chị, không phải là người đàn ông mà chị mong đợi. Những lúc như thế tim tôi quặn thắt, cười nhạt và cho rằng chị chẳng phải là hình mẫu lý tưởng của tôi. Rằng người tôi yêu vẫn còn ở đâu đó ngoài kia. Đâu đó giữa thành phố ngàn sao. Tôi tự hỏi, sao chị không biến khuất khỏi tầm mắt của tôi đi, sao chị cứ lảng vảng trong tâm trí của tôi thế? Bởi hành động của chị cũng khiến tôi khó hiểu, và rất phân vân. Tôi bắt gặp chị nhìn mình rồi ngây dại. Chị nhìn thấy mắt tôi rồi lại vội vã quay đi. Đôi lúc đứng trong thang máy tay chị cứ cọ nhè nhẹ vào lưng tôi. Hai cánh tay chị khẽ dâng lên rồi thụp xuống. Chắc trong thang máy người đông xô đẩy nên chị muốn nắm lấy cánh tay tôi để đứng cho vững. Chắc là thế. – Sao em cũng không yêu ai đó đi? Em cũng đã hai sáu hai bảy tuổi rồi đấy? Chị nhìn vào mắt tôi rồi hỏi ngược lại, chắc được năm giây rồi lại sợ hãi điều gì đó mà quay mặt. Tôi tặc lưỡi đáp – Vì sự nghiệp thôi chị! Tôi lấy lý do ấy để biện minh. Phải, lý do ấy bao giờ cũng hữu dụng. Với hoàn cảnh và tuổi tác của tôi thì nó quá hợp lý. Chị như tiếc ngẩn tiếc ngơ, như thất vọng. Tôi không biết chị suy nghĩ gì nữa, suy nghĩ của con gái hình như ai cũng khó hiểu. … Dạo gần đây tôi thấy chị nhắn tin qua lại với một người đàn ông đã ly hôn, có vẻ lớn tuổi. Tôi thấy chị miễn cưỡng. Mừng cho chị vì chị đã tìm được một bờ vai để nương tựa. Nhưng thật ra, càng buồn hơn vì giờ chiến tuyến cô đơn chỉ còn lại mình tôi. Sau những giờ tăng ca, tôi sẽ chẳng còn ai để trò chuyện. Tôi trách chị sao nỡ bỏ tôi lại một mình. Rồi tôi bắt gặp ánh mắt chị nhìn tôi lén lút. Chị cắn môi. Chị gạt tóc quay đi như chỉ muốn chắc rằng đó là lần cuối chị nhìn tôi. Tim tôi quặn thắt, tôi nhìn qua khung cửa kính rồi nhắc lại – Giữa thành phố ngàn sao mà tìm người ấy khó quá? Sao em cứ lẩn trốn tôi mãi vậy, dù gì thì cũng lộ mặt ra đi chứ. Ba tháng sau tôi nhận được thiệp mời cưới của chị. Đứng cạnh khung cửa kính, tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi và chị tăng ca, uống cà phê nói chuyện với nhau về việc tìm một nửa của mình. Tôi thấy nhớ chị, nhớ khoảng thời gian ấy ghê gớm. Tôi không muốn lãng quên ký ức và cảm giác ấy. Tôi mong nó quay lại. Một cánh tay chắc nịch vỗ lên vai tôi rồi hỏi – Dạo này tăng ca nhiều quá hay sao mà trông tiều tụy thế hả cậu trai? Nhìn lại thì ra đó là giám đốc. Sếp cười khà khà sảng khoái. Tôi ước giá mình có thể nghĩ sảng khoái giống sếp được một lần. Tôi bảo vì chẳng tìm được một nửa của mình nên đâm ra nặng đầu. Sếp nói – Việc ấy khó thế cơ à? Đến cái Trang mà giờ cũng đã tìm được bến đỗ thì cậu khó gì. Lại còn đẹp trai thế này nữa thì lo sao ế vợ. Đám cưới cái Trang cậu có đi không? Tôi đáp – Em bận nên gửi phong bì thôi anh ạ. Tôi cười chua chát, thực ra tôi chẳng bận gì cả. Chỉ vì tôi sợ không biết cảm giác của mình sẽ ra sao nếu tôi tham dự đám cưới của chị. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại là tôi có yêu gì chị. Vì người tôi tìm vẫn ở đâu đó trong thành phố ngàn sao dưới kia. Sếp bỗng nghiêm túc đưa tôi một cuốn sách và nói – Một nửa của cậu chẳng ở đâu xa lạ, chẳng qua là cậu cứ cố chấp không chịu nhận đấy thôi. Bỗng tôi nhìn tựa đề cuốn sách của sếp đưa cho mà cảm thấy choáng váng. Nó như một ly nước lạnh dập tắt những suy nghĩ mơ hồ mộng mị của tôi. Tôi vỡ lẽ nhận ra rằng thì ra nó chỉ đơn giản đến thế, thì ra tôi đã chỉ tự lừa mình gạt người. Vứt quách cái định kiến xã hội, vứt quách những lời cười chê. Nếu như không nắm giữ được hạnh phúc của mình. Còn đau khổ hơn người ta dè bỉu gấp ngàn lần. Cười chê và định kiến rồi cũng sẽ qua. Nhưng hạnh phúc đã đi rồi thì sẽ mất vĩnh viễn. Sếp lại nói – Cả công ty này ai cũng rõ hết, chỉ có mình cậu và cái Trang là như hai kẻ ngốc. Tôi nóng bừng cả mặt, run rẩy đáp – Sếp nói đúng, em phải mạnh mẽ vì hạnh phúc của mình. Sếp truyền lửa hối thúc tôi – Nhanh lên, nắm chặt hạnh phúc của mình trước khi quá muộn. Tôi nhìn xuống thấy cả công ty đều đang nhìn tôi với anh mắt khẩn trương, và quyết định của tôi sẽ khiến họ vỡ òa trong sung sướng. Quả vậy, tôi ném cuốn sách xuống mặt bàn, tháo ca ra vát và vứt phăng áo veston. Tôi chạy như một chiếc tên lửa đang đốt hết công suất, nhanh hết mức mà tôi có thể. Tôi sẽ đến bên cô ấy và dành lại thứ tình yêu vốn dĩ do sai lầm ngu ngốc và mù quáng của tôi mà mất đi. Cả công ty hò reo rung mình, như hòa vào nỗi niềm mà chính họ cũng đã u uất bấy lâu nay mà không nói được. Tựa đề cuốn sách được chiếu sáng bới thứ ánh sáng lờ mờ hắt lên từ hàng vạn ánh đèn giữa thành phố. “Hạnh phúc ở ngay bên cạnh!” Thật vậy, hạnh phúc ở ngay bên cạnh, là tại tôi cứ lạc giữa thành phố ngàn sao. Là tại tôi và cô ấy cứ lang thang mãi trong hành tinh bảy tỉ người mà không biết rằng chúng tôi vốn dĩ đã ở bên cạnh nhau, rất lâu rồi. TG Ngạ Quỷ/
thành phố ngàn sao